
tên gì? - Lát nữa ở bên nhau mà không biết họ tên
là gì để xưng hô.
- …
Trong nháy mắt, mặt cô nương đó trắng bệch ra, như sắp không
chịu nổi, cho đến khi Lâm viên ngoại đứng lên giải thích.
- Ái chà! Ông chủ Long sống giữa cả trăm đóa hoa, có lúc nào
để ý đến ai chứ? Tiểu nha đầu cô cũng dám nhắc tên mình trước mặt ông chủ Long
sao? Đúng không ông chủ Long?
… Còn sống giữa cả trăm đóa hoa ư? Người đàn ông "ra
gì" như vậy mà ông cũng dám gả con gái mình cho hắn sao? Thế gian này có
những bậc phụ mẫu vô trách nhiệm như họ nên mới có những cô gái khốn khổ như
nàng. Khốn kiếp, hai kẻ con rể và nhạc phụ cùng uống rượu chơi gái. Thế giới này
còn đồi bại đến mức nào chứ?
Long Tiểu Hoa nấp sau cái cột gỗ, nhìn những kẻ xấu xa đang
hưởng thụ lạc thú. Họ nói chuyện làm ăn và chơi đùa với những cô nương ở đó chứ
không về nhà với thê tử của mình, dù sao thổi tắt nến rồi thì có khác biệt gì
đâu. Nàng hoàn toàn chẳng hứng thú gì với cuộc sống riêng tư của Mẹ kế hay
chuyện hắn có đi dạo kỹ viện chơi gái hay không.
Long Hiểu Ất không giải thích gì nhiều với Lâm viên ngoại,
hắn chỉ ngẩng đầu nhìn một lượt trà quán và nói:
- Trà quán này chẳng còn mới nữa. Lâm viên ngoại ra giá với
tôi cao quá đấy.
Vừa nhắc đến chuyện làm ăn, Lâm viên ngoại lập tức đẩy cô
nương trong lòng ra, ngồi xuống cười nói:
- Lâu ngày ông chủ Long không về thành nên không biết. Trà
quán này của ta không chỉ bán trà, ngắm cảnh đâu. Ông chủ Long nhìn đài diễn
bên kia còn có cô nương đánh đàn thổi sáo. Ngày nào ở đây cũng đều đông nghịt
khách. Nếu không phải là ta cố thu xếp một gian tao nhã để mời các vị thì e
rằng chẳng còn chỗ nào đâu. Nếu không vì dạo này doanh thu không tốt lắm thì ta
cũng không để các vị nhúng tay vào.
- Có thực sự tốt đẹp hay không, phải thử mới biết được. -
Long Hiểu Ất chỉ cười, buông một câu nhưng trong mắt Long Tiểu Hoa hắn thật hạ
lưu, tay ôm cô nương mà còn nói gì là thử qua mới biết. Thật là vô liêm sỉ!
- Ông chủ Long đã nói ra câu này, ta đây có dám ba hoa trước
mặt người khác cũng không dám nói quá với ông chủ Long. Trước đây, ta khuyên
ông chủ Long mở thêm quán ở kinh thành, ông chủ Long không đồng ý. Ta biết
trong chuyện này chắc chắn có điều gì đó. Tin tức mấy ngày nay từ kinh thành
truyền đến nói rằng thuế má ở kinh thành đang tăng. Đừng nói là kiếm lợi, bao
nhiêu thương nhân đều kêu khổ, lo phải đóng cửa. Ông chủ Long thật tinh tường
đã kịp thời khuyên nhủ, nếu không thì bây giờ hẳn là chẳng thể lấy lại được
vốn.
Long Hiểu Ất thản nhiên không nói gì, để mặc Lâm viên
ngoại tự trách bản thân:
- Thực ra ta định chuyển nhượng luôn quán cho ông chủ Long,
gom chút tiền giải quyết vấn đề làm ăn. May mà ông chủ Long không phải hạng
người giậu đổ bìm leo, lại giúp ta nghĩ cách giải quyết vấn đề. Ta sao có thể
lấy oán báo ơn làm ông chủ Long tổn thất được chứ? Nếu như ông chủ Long có ý
với tiểu nữ thì chuyện hôn nhân, chúng ta cũng có thể...
- Lâm viên ngoại, ông đem bản khế ước ra đây cho tôi xem nào.
- Hả? - Vừa nhắc đến con gái mình, sao tự nhiên lại...
- Bản khế ước!
- Phải phải phải. - Việc làm ăn quan trọng hơn. Lâm viên
ngoại rút bản khế ước ở trong người ra: - Chỉ là ông chủ Long, ông thật sự sẽ
như những điều trong bản khế ước này, không động tay vào bất cứ việc gì, chỉ
giao ngân lượng cho ta và nhận tiền hoa hồng hằng tháng thôi ư?
- Tôi cũng không phải không quan tâm thứ gì. Tôi muốn kiểm
tra sổ sách hằng tháng của ông. - Hắn vừa đọc bản khế ước, vừa trả lời.
- Như vậy có ổn không? Phương diện kinh doanh này...
- Tôi không cần để ý đến chuyện kinh doanh. Lâm viên ngoại
chỉ cần người góp vốn, chia hoa hồng hằng tháng nên tôi phải kiểm tra sổ sách.
Nếu thua lỗ thì tôi sẽ không đầu tư một đồng nào nữa. Lỡ cuối cùng vì thua lỗ
mà tôi không lấy được chút gì về thì sao?
- Phải phải phải. Chuyện đó không thành vấn đề. Chỉ cần qua
được cửa này, chắc chắn sẽ không có tổn thất nào cả. Ta chỉ tò mò là sao bỗng
nhiên ông chủ Long lại có hứng thú hưởng an nhàn, chỉ lấy hoa hồng thôi vậy? Ta
nghe nói ông chủ Long đã mở thêm được khá nhiều sản nghiệp mà.
- Chỉ là dự phòng thôi. - Hắn không giải thích nhiều, nhìn cô
nương đang ôm lấy tay mình mơ màng, lịch thiệp, lạnh lùng nói: - Cô nương buông
tay ta ra được chứ? Long mỗ cần lấy đồ.
- Hả... Vâng. - Cô nương đó lập tức buông tay ra. Thấy hắn
thò tay vào túi lấy con dấu nhỏ ra, Lâm viên ngoại liền sai người bê hộp mực
dấu đỏ lên. Hắn đọc lướt lại bản khế ước rồi đóng dấu.
- Ha ha! Ông chủ Long quả là rộng rãi. Đài diễn này cũng
chuẩn bị gần xong rồi. Lát nữa sẽ có vở diễn Võ Tòng đánh hổ đặc
sắc nhất. Nhất định ông chủ Long phải ở lại xem đấy. - Lâm viên ngoại vừa giới
thiệu vừa cầm bản khế ước lên xem và phát hiện ra con dấu có gì đó không bình
thường: - Hả? Ông chủ Long... cái này... không đúng rồi.
- Sao lại không đúng?
- Ở đây, sao ở đây con dấu không phải là tên ông chủ Long?
Đây chẳng phải là Long Tiểu Hoa... Long Tiểu Hoa sao?
- Là tên thê tử của tôi, có gì không đúng sao?
- ... Nhưng chẳng phải