
i chen chúc nhưng nàng cũng không
hề cảm thấy an toàn. Trực giác mách bảo rằng có một ánh mắt nóng như lửa nhưng
lại vô cùng lạnh lẽo đang dõi thẳng, dò xét nàng từ đầu đến chân.
- Chắc là không đâu. Đương gia đang đứng ở cầu thang nhìn đài
diễn. Từ trên cao nhìn xuống rất đẹp! Ái chà! 1227, thực ra cô có phát hiện ra
là đương gia có phong thái rất uy nghiêm không? Tôi thấy các vương tôn công tử
trong kinh thành cũng đều có phong thái đó. - Vừa quý phái lại vừa oai phong.
Cô đã tìm được từ miêu tả phong thái đó trong tiểu thuyết.
- Hắn là kẻ tà ác thì có. Hắn luôn giấu bản chất của mình
đằng sau tướng mạo đẹp đẽ đó.
- Hỏng rồi. Hình như đương gia đang đi xuống. Cô nấp sau đài
diễn đi để tôi tìm cái gì đó che cho cô. - 813 nói rồi đẩy cánh cửa phía sau
ra, vội vàng buông rèm xuống.
Tìm thứ gì đó để che, tìm thứ gì đó để che. Lúc này, nàng tìm
đâu ra thứ gì đó để che đây. Long Tiểu Hoa gõ trán nhìn đống gươm đao, đạo cụ
đầy ở góc tường phía sau đài diễn, rồi lại thấy các diễn viên đang vội vàng hóa
trang, họ hoàn toàn chẳng chú ý đến kẻ đáng thương vừa chui ở đâu ra này.
Phía sau nàng vọng lại tiếng bước chân nặng trịch, mồ hôi
trên trán nàng bắt đầu vã ra. Nàng liếc mắt nhìn thấy một bộ hóa trang hình con
hổ đặt trên chiếc hòm, liền vội vã mặc bộ đồ đó vào.
Lần này sẽ không có ai nhận ra nàng đâu. Híc híc híc!
Tiếng bước chân đó ngày càng gần hơn. Sau đó, nàng nghe thấy
tiếng rèm vén lên, một giọng đàn ông lạ hoắc vang tới:
- Ái chà! Chắc là chuẩn bị xong cả rồi. Lâm viên ngoại nói,
hôm nay có vị khách quan trọng, vở kịch này phải diễn cho thật tốt. Đến lúc lên
đài rồi. Hôm nay, ai sẽ đóng giả làm hổ đây? Còn không mau đi chuẩn bị đi.
- Trưởng đoàn, thời tiết hôm nay nóng lắm nên chưa có ai chịu
chui vào bộ lốt hổ đó cả.
- Ai cũng lười như cậu sao? Chẳng phải đã có người nhận rồi
đây thôi. Tốt lắm! Tốt lắm!
Vai nàng bị người ta vỗ mạnh.
- Hôm nay diễn cho tốt nhé. Ngồi xuống. Lát nữa, viên ngoại
sẽ thưởng cho.
- ... - Thưởng gì chứ? Bây giờ nàng chỉ cảm thấy quay cuồng,
nóng chết người đây này.
- Trưởng đoàn, đến lúc lên đài diễn rồi. - Giọng thúc giục từ
phía đài diễn vọng lại: - Võ Tòng đã chuẩn bị xong. Võ Tòng sắp lên đài. Mau
gọi người đóng hổ lên đi.
- Được. Này, cậu còn đứng đó làm gì? Đến lượt cậu lên diễn
rồi đấy.
Ai lên diễn cơ? Nàng ư? Long Tiểu Hoa sao?
Con hổ chỉ vào mình rồi lắc đầu.
Không được, không được. Nàng chỉ là người qua đường thôi. Tuy
thường ngày nàng rất thích gào thét ầm ĩ nhưng nàng hoàn toàn xa lạ với vai
diễn này. Hơn nữa nếu bị Võ Tòng đánh thì nàng sẽ mất hết sức lực. Đừng, đừng,
đừng đẩy nàng. Chết mất thôi.
- Cậu còn chần chừ gì nữa? Mau lên đi. Mau lên đi.
Tràng vỗ tay vang lên như sấm nổ bên tai. Nàng đã đội cái đầu
hổ vào rồi mà vẫn còn nghe rõ như vậy. Ông trời ơi, nàng hoàn toàn không có khả
năng diễn xuất. Dù đội cái đầu hổ vào rồi nhưng nàng vẫn thấy ngại chết đi
được.
Nhưng dường như không ai để ý đến cảm nhận của nàng.
Rèm được kéo lên, con hổ sẽ bị Võ Tòng đánh chết đang lên đài
diễn.
Diễn viên chính là... Long Tiểu Hoa...
Một diễn viên có thể luống cuống khi đứng trước khán giả đến mức nào, trước đây, Long Tiểu Hoa hoàn toàn không hiểu. Nhưng Long Tiểu Hoa nàng có thể mặt dày vô sỉ đến mức nào, trong lòng nàng đã có đáp án. Đến cả những tình tiết truyện dâm ô, nàng cũng có thể nằm trên giường, vừa ngáp, vừa đọc bằng hết, nhưng mà lần đầu tiên nàng biết có sự xấu hổ, căng thẳng và sự cảm thông tồn tại trong trái tim mình.
Nhưng phát hiện này không hề làm cho nàng cảm thấy vui bởi vì...
Cheng cheng cheng cheng!
Một tràng thanh la vang lên, một con hổ nhảy ra đài diễn, chân đi lảo đảo, hoàn toàn không có chút tiết tấu nào, loạng chà loạng choạng, chân nam đá chân chiêu, đầu óc con hổ ngơ ngác, dường như nó sợ một núi không thể có hai con hổ, con hổ kia sẽ nhào đến xé xác nó. Cảnh tượng đó có thể khiến khán quan nhẫn nhịn nhưng điều khiến người ta không thể nhẫn nại được là...
- Đây là trò gì vậy? - Một vị khán quan ngồi hàng ghế trước dụi mắt, huých huých người ngồi uống trà bên cạnh.
- Võ Tòng đánh hổ. Người mặc trang phục hổ lên đài diễn, đương nhiên là con hổ rồi.
- Con hổ nhà cậu đứng bằng hai chân sao?
- Hả? Phụt! - Ngẩng đầu lên nhìn, vị khán quan đó phun ngụm trà trong miệng ra.
- Ái chà! Xem ra việc làm ăn của Lâm viên ngoại đúng là gặp rắc rối. Thế nhưng lại nghĩ ra cái trò này làm tâm điểm để câu khách, vở diễn hôm nay vừa nhìn qua đã thấy không hề tầm thường
- ... Rất sâu sắc.
Con hổ đứng bằng hai chân trên đài diễn chính xác là không tầm thường, nhưng con hổ đứng bằng hai chân này chẳng phải vẫn nên bị Võ Tòng thu phục sao? Con hổ đó còn chưa tìm được phương hướng thì bên kia Võ Tòng đã hùng hổ nhảy lên đài, muốn bắt nó. Mặc dù tư thế đứng ngần người của con hổ quá đẹp nhưng vở diễn vẫn phải tiếp tục.
- Này! Sao cậu lại đứng lên như vậy? - Lại gần con hổ, Võ Tòng tốt bụng nhắc nhở con hổ tiến hóa một cách quá đáng đó. Nàng đang là động vật bốn chân, tư thế ung dung này khiến người ta khi