
ách đó, chàng đã bất chấp nguy hiểm quay trở lại giành
lấy chúng. Ôi! Thật dịu dàng! Nhưng tại sao chàng không thả nàng ra mà còn ôm
cái bao nhốt nàng chạy khắp nơi như vậy? Nàng nghe tiếng gió rít bên tai. Thật
không an toàn chút nào. Nàng thấy đi bộ vẫn hơn.
- Hình như tôi hơi chóng mặt. Huynh buông tôi xuống được
không?
- Ừm!
Hắn nhẹ nhàng đáp, không nói thêm gì, đặt nàng xuống đất rồi
tháo dây thừng buộc bao để nàng ra ngoài. Nàng vặn mình. Việc đầu tiên nàng làm
là bổ nhào về chồng sách yêu quý của mình. Thấy chúng không hề hấn gì, nàng mới
yên tâm nhìn xung quanh xem đây là đâu.
Hả? Bên bờ sông ngoài thành ư?
Bạch mã hoàng tử đưa nàng đến nơi này làm gì?
- Sách ở đây. Ta đi trước nhé. Cáo từ. - Hắn đẩy chồng sách
vào lòng nàng, xoay người chuẩn bị đi. Dường như hắn không định nói với nàng
thêm điều gì.
- Hả? Huynh… Huynh đi ư? - Nàng ôm chồng sách vội vàng chào
hỏi. Gay rồi. Hình như chàng đang giận. Thực ra cũng đúng. Hai người không thân
thiết, thế mà người ta phải đem thanh kiếm gia truyền nhà mình tới chuộc nàng
về, lại còn phải chấp nhận đi theo kẻ đó. Ai mà chẳng không vui chứ.
- Tôi… Tôi xin lỗi. Là do tôi quá bất tài nên mới bị tên tiểu
vương lợn đó bắt được. Đợi Hiểu Ất quay về, tôi sẽ xin hắn giúp huynh đòi lại
thanh kiếm đó. Hắn rất giỏi, cái gì cũng có thể lấy về được. Huynh cứ yên tâm…
- Long Nhi, muội thật biết nói những điều khiến người khác
thêm tức giận đấy. - Hắn mỉm cười, lắc đầu: - Không cần để ý đến thanh kiếm đó.
Tối nay, nó sẽ tự quay về tay ta thôi.
- Hả? Không phải thanh kiếm đó…
- Lấy trộm về mà.
- … Ồ!... Thật sự không cần lo sao? Tôi thấy hình như huynh
đang rất giận mà.
- Ừ! Ta đang rất giận.
- Vì thanh kiếm ư?
- Muội.
- Tôi làm cho huynh giận sao? - Chỉ vào mình, nàng lập tức
hiểu ý: - Ồ ồ, tôi… hiếm khi rảnh rỗi. Hằng ngày, tôi đều phải đọc sách dạy
dùng bàn tính. Huynh tin tôi đi. - Sách đó và tiểu thuyết đều rất quan trọng
mà.
- Long Nhi, tại sao muội lại tránh ta?
- Haizzz… Tôi…
- Ta hỏi muội lý do chứ không hỏi muội có phải thế không? - Ý
nói là hắn đã chắc chắn, nàng đang tránh hắn. Thế nên ngày đầu tiên Long Hiểu
Ất đi, hắn nghe gia đinh bảo nàng ngủ ở nhà. Ngày thứ hai thì không được khỏe,
ngày thứ ba thì không ở nhà. Dù thế nào cũng là mượn cớ. Điều này khiến hắn hơi
choáng váng. Sau đó… Thật khó chịu!
- Tôi… phải học thuộc bảng cộng trừ nữa nên tôi…
- Nên muội chạy ra ngoài mua tiểu thuyết sao? - Dù thế nào
thì cũng chẳng liên quan gì đến nhau.
- …
- Long Hiểu Ất không có nhà nên muội cảm thấy không cần gặp
ta đúng không? Hay là hắn không có nhà nên muội cảm thấy không muốn qua lại với
ta nữa?
- …
- Muội thay lòng đổi dạ rồi sao?
- …
- Thái độ của muội thật khiến người ta thêm tức giận.
Hắn thở dài, phát ra tiếng cười chế giễu nhẹ nhàng, xoay
người bỏ đi để mặc nàng ôm chồng tiểu thuyết suy nghĩ lại mình là kẻ hạnh đỏ
vượt tường hay người giữ đạo làm vợ.
Hạnh đỏ muốn quay trở lại, hắn cũng không thể ép buộc.
Vật tụ thành loài, người phân thành nhóm.
Giống như Long Tiểu Hoa nàng và 813 đều có hứng thú với tiểu
thuyết. Nhưng còn Bạch mã hoàng tử nho nhã thì sao có thể cùng loại với những
kẻ thô lỗ bỗ bã, khác nhau một trời một vực được chứ? Đã thế lại còn câu kết
với Mẹ kế đen tối nữa. Long Tiểu Hoa thật sự không hiểu chút nào.
Long Hiểu Ất khi không vui thường chau mày, nheo mắt, toàn
thân toát ra khí lạnh. Đứng bên cạnh hắn thì e là đến một con mèo cũng bị đông
cứng, chổng bốn vó lên trời. Mọi người đều biết khi hắn nổi giận thì phải giữ
khoảng cách an toàn với hắn để tránh không cẩn thận làm cho hắn giận thêm. Hơn
nữa, nàng lại là người thường xuyên làm hắn nổi giận. Chính vì không thể tránh
mà nàng thường xuyên bị hắn trả thù. Hắn là kẻ rất sáng tạo trong cách ngược
đãi người khác.
Nhưng sau nhiều lần thử, Long Tiểu Hoa đã nắm được cơn giận
của ai đó. Tóm lại là nàng có thể chế ngự núi lửa bùng phát, vào lúc quan trọng
nhất có thể đổ nước lạnh hạ hỏa. Vì vậy, tuy Long Hiểu Ất nổi giận rất đáng sợ
nhưng ít ra nàng có thể kiểm soát được trong lòng bàn tay của mình.
Song Bạch mã hoàng tử nổi giận thì hoàn toàn vượt khỏi tầm
kiểm soát của nàng…
- Đại tẩu, rất vui được gặp đại tẩu.
Xì! Đại tẩu!
Đúng vậy. Từ lúc chia tay bên bờ sông, không biết nàng đã
giẫm phải sợi dây thần kinh nổi giận nào của Bạch Phong Ninh nữa. Hắn bắt đầu
cung kính gọi nàng là đại tẩu. Rất trìu mến nhưng không phải là cách xưng hô
tình tứ. Hắn đã vứt chữ “tiền tẩu” đi rồi.
Nụ cười vẫn như trước, cái nhếch môi vẫn như trước, hắn không
hề nói chuyện với nàng, không hề chau mày với nàng. Hắn cười với nàng như với
mọi người. Nhưng nàng biết hắn đang không vui. Hơn nữa, còn rất không vui vì
hắn không cầm cuốn sách sử dụng bàn tính bắt nàng học thuộc để đổi lấy đồ ăn
vặt nữa. Hắn cũng không hẹn hò với nàng nữa. Đến cả các cô nương cô đơn trong
khách điếm Đại Long Môn cũng tăng lên một cách kỳ lạ.
Mỗi lần có cô nương đáng thương lao vào, hắn đều tỏ ra nghĩa
hiệp. Đưa cô nương đó về khách điếm Đại Long Môn sắ