
chiếc thuyền, lòng tôi vẫn sợ hãi.
Cậu ấy
lại hết sức phóng khoáng duỗi tay về phía tôi, "Hệ triết học, Hứa
Chiêu."
Cậu ấy
như thế, tôi cũng không biết làm thế nào, đành phải giả bộ hết sức bình thường,
cầm tay cậu ấy một cái, "Hệ tiếng Trung,
Cốc Vũ."
Cậu ấy
nghiêng đầu cười cười, "Cốc Vũ**? Tên không tệ."
(**Cốc Vũ: một trong
24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư, có nghĩa
là mưa rào.)
Tôi
không có cảm tình gì với người này, nói lung tung mấy câu với cậu ấy, đẩy xe
khập khiễng trở về túc xá.
Trong
túc xá có một người mang đến tin tức làm tôi phấn chấn đang chờ tôi .
Còn nhớ
Từ thiên tài trong phòng ngủ của chúng tôi không, chính là nhị cô nương đến từ
Thiên Tân đứng hàng thứ rất hai tính tình cũng rất kỳ quái, vì cô nàng học Vật
lý quá giỏi mà được tuyển thẳng, tuyển thẳng đấy!
A ha ha
ha, tôi sớm nên nghĩ đến, tôi thật ngu ngốc!
Vì vậy
tôi hào hứng gọi điện thoại cho Tiền Đường: "Tiền Đường,
không phải cậu muốn thi vào hệ vật lý đại học B ư, cậu có thể xin tuyển thẳng,
cậu học vật lý biến thái như thế, nhất định có thể tuyển thẳng."
Tiền
Đường trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi phun ra một câu: "Đến giờ cậu mới
biết à. . . . . ."
Tôi: ". . . . . ."
Thật ra
thì chuyện này cũng không nên trách tôi, tôi là sinh viên khoa văn, sinh viên
khoa văn mà.
. . . .
. .
Sau khi
biết được không phải lo Tiền Đường không thi đậu đại học nữa, tôi vốn định áp
dụng chút biện pháp với cậu ấy, khổ nỗi thứ nhất chúng tôi chỉ có thể gặp mặt
vào Chủ nhật, thứ hai thái độ thằng nhãi này luôn như gần như xa mơ hồ không
rõ, có lúc lại giống như là đang cố ý tránh né tôi, điều này làm cho tôi cảm
thấy hết sức thất bại và căm tức, nhưng lại không thể làm gì. Không phải cậu ấy
biết tôi thích cậu ấy, cho nên cố ý lẩn tránh tôi chứ? Đừng mà, tôi còn chưa
xuống tay mà. . . . . .
Tôi đột
nhiên rất muốn biết người Tiền Đường thích rốt cuộc là thần thánh phương nào,
nhưng tôi lại sợ cô ấy sẽ khiến tôi bị đả kích, cho nên vẫn không có dũng khí
thăm dò cái vấn đề này.
Kỳ nghỉ
hè lại tới, bà ngoại ở quê đột nhiên bệnh nặng, một nhà chúng tôi lòng như lửa
đốt chạy về quê, tôi cũng không còn tâm tư nghĩ đến những chuyện Phong Hoa
Tuyết Nguyệt kia.
Sau khi
bệnh tình bà ngoại ổn định, tôi ở lại bên cạnh bà cả kỳ nghỉ hè. Bà ngoại là
một bà lão rất hiểu lòng người, bà thích làm đồ ngon cho tôi ăn, nghe tôi nói
mấy việc người trẻ tuổi thích làm, còn thích thu xếp giới thiệu đối tượng cho
tôi, 囧.
Trong
lúc tôi ở quê, Tiền Đường đã gọi điện thoại cho tôi mấy lần, mỗi lần trò chuyện
đều không vượt quá ba phút, vì thế tôi rất căm tức, cho rằng đây là biểu hiện
cậu ấy không quan tâm đến tôi . Vì vậy trong lần trò chuyện cuối cùng, tôi
cưỡng bách cậu ấy không cho cúp điện thoại, thao thao bất tuyệt, nói rất nhiều
chuyện nhảm nhí với cậu ấy, ngày đó tâm tình Tiền Đường không tệ, rất kiên nhẫn
nghe tôi nói nhảm, thỉnh thoảng còn có thể cười ra tiếng. . . . . . Tiếng cười
của cậu ấy rất êm tai, khiến tôi nghe đến say mê.
Một
ngày trước khi đám học sinh mới như Tiền Đường nhập học, tôi chạy về thành phố
B.
Tiền
Đường cự tuyệt yêu cầu đưa cậu ấy nhập học của ba mẹ cậu ấy, cậu quàng một cái
túi vải chỉ chứa mấy bộ quần áo lên trên người tôi, sau đó tự mình xách theo
hành lý, cùng tôi đi tới trường học.
Vẫn là
hai người chúng tôi chen chúc trong đám người đến trình diện, tìm ký túc xá,
mua một chút đồ dùng hàng ngày, giống như ngày này năm trước.
Khác
với năm ngoái là, mấy đàn chị năm nay hình như càng nhiệt tình hơn. . . . . .
>_< Sau khi trải qua chuyện một đàn chị không cẩn thận té lên người
Tiền Đường, tôi quyết định hành động.
Ý định
của tôi là lừa Tiền Đường nắm tay tôi, cứ như vậy có thể giảm bớt phiền toái
không cần thiết, thứ hai cũng có thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi Tiền Đường ,
mượn việc công kiếm lợi riêng, a ha ha ha a. . . . . .
Sờ cằm,
tôi thật là xấu xa!
Vì vậy
tôi kéo vạt áo Tiền Đường, đề nghị cậu ấy, "Tiền Đường, nếu
như chúng ta nắm tay , có lẽ người khác sẽ. . . . . ."
Năng
lực lĩnh ngộ của Tiền Đường lại cực cao, không đợi tôi giải thích, cậu ấy đã
đem hành lý đang cầm trên một tay giao vào tay tôi, sau đó cái tay rũ xuống để
trống này, cầm cái tay còn
lại của tôi .
Tôi cúi
đầu, mím khóe môi, tận lực không để cho mình cười khoái trá quá.
Vậy mà
Tiền Đường cũng không ngừng lại, cậu ấy mở bàn tay của tôi ra, sau đó năm ngón
tay từ khe hở quấn lấy nhau.
Mười
ngón tay đan xen.
Tôi
nói, cậu cũng quá nhiệt tình rồi. . . . . . >_< hô hấp của tôi càng ngày
càng khó khăn, hơn nữa trước mắt tối đen, hai chân như nhũn ra, tất cả sự chú ý
cùa tôi đều ở trên cái tay kia của Tiền Đường, tại sao tôi cảm thấy cái tay kia
nóng bỏng đến dọa người thế nhỉ. . . . . .
Tiền
Đường tựa hồ cũng thấy tôi có cái gì đó không ổn, cậu ấy lôi kéo tôi, hỏi:
"Cậu
làm sao vậy?"
Tôi
dùng sức hất tay của cậu ấy ra, nhanh chân chạy mất.
Tha thứ
cho tôi đi, tôi là kẻ có gan nói không có gan làm, còn là một kẻ ngu ngốc chưa
trải việc đời.
M