
ới vừa
rồi lúc Tiền Đường kéo tay tôi, sức lực của tôi kịch liệt trôi mất, thậm chí
muốn nói chuyện với cậu ấy cũng rất khó khăn, tôi lại không muốn để cho Tiền
Đường phát hiện được sự dị thường của tôi, cho nên đành phải chuồn mất.
Đáng
tiếc a, cơ hội tiếp xúc thân mật tốt cỡ nào. . . . . . Thôi, lần sau đi, lần
sau tôi nhất định cố gắng ổn định mình, giương vuốt cầm thật chặt!
Mặc dù
trong ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, nhưng mà bỏ Tiền Đường lại một mình
cũng không được nghĩa khí, dù sao cậu ấy cũng không quen thuộc nơi này. Vì vậy
tôi mua hai chai cola, trở về đường cũ đi tìm cậu ấy.
Tiền
Đường vẫn còn ở chỗ cũ chờ tôi, tên biến thái này, làm sao cậu ấy biết tôi sẽ
trở về tìm cậu ấy . = =
Sắc mặt
của thằng nhãi này không tốt lắm, có chút tối tăm, điều này nói rõ cậu ấy rất
buồn bực. Chuyện này cũng có thể lý giải, cho dù là ai, tự nhiên không
hiểu ra sao bị bỏ lại, cũng sẽ không vui vẻ.
Tôi
đành làm bộ đưa khăn giấy cho cậu ấy, "Cái đó. . . . . . Nóng
quá. . . . . ."
Tiền
Đường coi thường khăn giấy trong tay tôi, từ trong ba lô mình lấy ra một xấp.
Giận
thật rồi. . . . . .
Tôi đưa
cola cho cậu ấy, "Cái kia. . . . . . mới vừa rồi. . . . . .
mới vừa rồi tôi đi mua cái này. . . . . ."
Tiền
Đường lắc đầu, "Tôi không uống cái này."
Tôi:
"Tại
sao?"
Tiễn
Đường nghiêm mặt: "Giết tinh***!"
(***E hèm, chi tiết
mời coi ở đây)
Tôi: ". . . . .
."
Cậu nha
biết quá nhiều rồi đó. = =
Tiền Đường đã nhanh
chóng trở thành danh nhân khoa vật lý, không chỉ bởi khuôn mặt điên đảo chúng
sinh của cậu ta, mà còn bởi vì mỗi bài tập môn chuyên ngành của cậu ta đều có
thể lấy A+. Hơn nữa các giáo sư dạy cậu ta đều thích ra một ít các đề tài không
thể tưởng tượng nổi cho học sinh, lại còn đắc ý vô cùng viết rõ là “Hạng mục
giải trí”, kết quả Tiền Đường luôn luôn có thể thuận lợi giải quyết mấy cái
hạng mục giải trí gì đó, chuyện biến thái đúng là nên để cho người biến thái
giải quyết, cái này tôi hoàn toàn có thể lý giải.
Những chuyện đó đều
khiến cho Tiền Đường bắt đầu trở nên không giống người thường, đương nhiên, sự
kiện cậu ta ngủ gật trong lớp tiếng Anh cũng có một chút cống hiến nhất định
đối với sự nổi tiếng của cậu ta . = =
Tuy rằng việc này cũng
không phải là chuyện gì xấu, nhưng lại khiến tôi thật bất an. Bởi vì Tiền Đường
càng chói mắt, có nghĩa là đối thủ cạnh tranh của tôi càng nhiều, có ai có thể
trơ mắt nhìn đồ ăn trong đĩa của mình bị một đám sói vây xem chứ?
Vì thế tôi định chủ động
ra tay .
Tiền Đường gia nhập CLB
bóng rổ, cũng chính là tập đoàn trai đẹp trong truyền thuyết. Tôi và Tiền Đường
không cùng khoa cũng không cùng năm, thời gian về nhà lại rất ít, cơ hội tiếp
xúc duy nhất chính là hoạt động CLB. Đáng tiếc CLB bóng rổ cạnh tranh quá lớn,
bởi vì nữ sinh muốn trà trộn vào bên trong quá nhiều. = =
Tôi quyết định điều tra
tình hình CLB bóng rổ, hội trưởng tên là Hứa Chiêu. Chờ một chút, … Hứa Chiêu?!
Trong đầu tôi bất chợt
hiện ra một khuôn mặt nhìn góc nào cũng đáng đánh, khoa triết học, chân đạp N
thuyền, nổi tiếng trăng hoa, nhà có tiền…
A A, chính là cái tên Hứa
Chiêu kia, vĩnh viễn xài không hết tiền, cua không hết gái, thích cười, nhưng
cười lên nhìn luôn thấy không có ý tốt, lại còn dại gái (^^)… Nói thật tôi cũng
không thích người này, quá lỗ mãng, kém quá xa Tiểu Đường Đường nhà tôi .
Nhưng, vì Tiền Đường, có
cái gì mà tôi không thể nhịn?
Nhưng trong tay tôi
không có số điện thoại của Hứa Chiêu, cậu ta lưu cho tôi một lần, sau này bị
tôi quăng đâu mất tiêu, sớm biết thế này, khi đó sẽ không khinh bỉ cậu ta như
vậy, oài. Vì thế tôi đành phải vô cùng phiền muộn mà bấm số điện thoại Tiền
Đường.
Tôi: “Nè, Tiền Đường.”
Tiền Đường: “Ừ?”
Tôi: “Gần đây có khỏe
không, ăn uống có quen không, có gầy đi không, có con gái theo đuổi không?”
Tiền Đường: “… Tiểu Vũ,
chuyện gì vậy?”
Tôi: “Chuyện này, tôi …
tôi có chút việc muốn tìm đội trưởng của các cậu, Hứa Chiêu. Nhưng tôi không có
số di động của cậu ta .”
Tiền Đường không hiểu,
“Cậu tìm cậu ta làm cái gì?”
Làm cái gì, còn không
phải là vì cậu sao. Nhưng tôi lại không thể nói trắng ra như vậy,
đành phải nói bừa: “Giới thiệu bạn gái cho cậu ta .”
Tiền Đường: “Cậu ta
không thiếu bạn gái.”
Xem ra tên nhãi Hứa
Chiêu này đúng là uy danh lan xa, đến Tiền Đường, người không có hứng thú buôn
chuyện cũng biết tiếng cậu ta. Tôi đành phải nói: “Cậu này, tên nhóc thối, dài
dòng như vậy làm gì, cho số hay là không?”
Tiền Đường dập máy, tôi
nghĩ rằng cậu ta tức giận, đang khó hiểu, liền nhận được tin nhắn của cậu ta,
toàn bộ nội dung tin nhắn ngoại trừ một chuỗi số Arab, chỉ có một câu: đừng bảo
tôi là tên nhóc thối nữa.
Xí, giả vờ làm người lớn
với tôi cái nỗi gì, làm như tôi chưa từng thấy qua cậu quấn tã ấy.
Tôi tâm tình bất an bấm
dãy số kia.
Giọng nói lười biếng của
Hứa Chiêu vang lên.
Tôi lập tức mặt mày hớn
hở vô cùng chân chó nói: “Học trưởng, tôi là Cốc Vũ, còn nhớ không?”(chân chó: nịnh bợ)
Hứa Chiêu lấy lại tinh
thần, “C