
ốc Vũ? Làm sao lại không nhớ chứ, tôi luôn có ấn tượng đặc biệt sâu sắc
vớingười đẹp.”
Tuy rằng mấy lời này ai
nghe đều biết là lời xã giao, nhưng vẫn thích nghe, tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi đắc ý nói: “Chuyện là, học trưởng à, thật ra tôi rất ngưỡng mộ anh.”
Hứa Chiêu: “Phải không,
vậy chúng tôi hẹn hò đi.”
Tôi: “…”
Cái quái gì đây?!
Tôi chịu đựng, nhẫn nại
nói: “Hẹn… hẹn hò gì đó thì quên đi, chúng ta cũng đâu có thân lắm .”
Hứa Chiêu: “Không quen,
vậy có muốn đi sâu tìm hiểu tôi một chút không?”
Tôi: “Muốn, học trưởng,
vậy cho tôi gia nhập CLB bóng rổ đi, tôi ngưỡng mộ anh như vậy, anh
cũng không đành cự tuyệt tôi chứ?”
Hứa Chiêu cười nói: “Vậy
đến đây đi, ngày mai đến văn phòng CLB bóng rổ điền phiếu báo danh là được.”
“A a a có thật không,
cám ơn anh, học trưởng!”
Đại công cáo thành. Tôi
có cảm giác khoảng cách của tôi với Tiền Đường hình như lại gần thêm một bước,
hi hi hi hi…
…
Ngày thứ hai tôi đi đến
văn phòng CLB bóng rổ, nơi đó chỉ có một nam sinh trực ban. Người này bộ dạng
khá đặc sắc, nhìn rất là vừa mắt, chính là lông mày hơn sắc bén, vừa nhìn đã
thấy không hiền lành gì rồi.
Tôi dè dặt cẩn trọng đi
tới gần, “Bạn học, tôi tới báo danh, tôi đã chào hỏi sư huynh Hứa Chiêu rồi.”
Cậu ta gật đầu với tôi
một cái, thuận tay rút một tờ phiếu báo danh ra cho tôi .
Tôi lấy qua, hí hoáy
điền như thật, tư liệu cơ bản thì dễ rồi, chỉ là nguyện vọng thì … Tôi chọc
chọc bạn đẹp trai, “Xin hỏi, nguyện vọng là có ý gì vậy?”
Cậu ta đáp: “Ý là cậu
muốn theo tổ nào.”
A đúng đúng đúng, tôi
làm sao lại hồ đồ như thế. Nhưng … theo tổ nào đây? Tôi đành phải tiếp tục hỏi
cậu ta: “Xin hỏi, Tiền Đường ở tổ nào?”
Cậu ta ngẩng đầu, “Tiền
Đường khoa Vật lý?”
“Đúng, chính là cậu ấy.”
“Tiền Đường ở tổ trọng
tài.”
Vì thế tôi không chút do
dự điền tổ trọng tài.
Bạn đẹp trai thu hồi
phiếu báo danh xong liền nói: “Tôi chính là tổ trưởng tổ trọng tài, Khổng Khánh
Diên. Hoan nghênh cậu gia nhập.”
Tôi lập tức bày ra biểu
cảm chân chó, “A a a hóa ra là ngài tổ trưởng, thất kính thất kính!”
Ngài tổ trưởng hiển
nhiên bị sự nhiệt tình của tôi dọa phát hoảng, qua vài giây mới hoàn hồn lại,
“Không cần khách khí, về sau mọi người chiếu cố, khoan dung lẫn nhau là tốt
rồi.”
Vì sau này có thể ở CLB
bóng rổ lâu dài một chút, không sớm bị đuổi ra, tôi quyết định gắng sức nghĩ
cách làm thân với vị tổ trưởng Khổng này. Tên Hứa Chiêu kia rõ ràng không đáng
tin, tôi phải nhanh đổi gốc cây to khác mà dựa vào thôi, bạn trai đẹp trước mắt
này tuy rằng bộ dạng rất có tính uy hiếp, nhưng từ cách nói chuyện vừa rồi cũng
có thể thấy được, cậu ta là một đứa trẻ trung hậu.
Cho nên tôi cùng đầu tán
gẫu chút chuyện linh tinh với cậu ta, vì muốn biểu hiện cho cậu ta thấy tôi
không phải vì cua trai đẹp mà là vì sự nghiệp bóng rổ của chúng tôi mới gia
nhập, tôi đặc biệt thể hiện một chút hiểu biết của tôi về CLB bóng rổ, nói hết
những điều tôi nghe được ra. Lúc sau, không biết thế nào lại nói tới thành viên
CLB bóng rổ chơi bóng hung hăng biết bao, thần dũng như thế nào, vì thế tôi
liền nói:
“Nghe nói CLB bóng rổ
chúng tôi có thành viên gọi là Tiểu khủng bố, chỉ cao có 1m7 thôi, nhưng chơi
bóng đặc biệt mạnh mẽ, đến hội trưởng cũng sợ cậu ta ba phần.”
Khổng Khánh Diên: “…”
Tôi lại nói: “Tôi còn
nghe nói cậu ta không chỉ chơi bóng khủng bố, bộ dạng cũng đặc biệt khủng bố,
lúc cậu ta nhìn cậu cũng giống như đang hung ác lườm cậu vậy, nghe nói bạn học
của cậu ta cũng không dám nợ tiền cậu ta nữa.”
Khổng Khánh Diên: “…”
“Tôi còn nghe nói…”
Khổng Khánh Duyên nhíu
nhíu mày, cắt lời Tôi: “Tôi chính là Tiểu khủng bố.”
Tôi: “…”
Cậu ta nghiêm túc nói:
“Tôi cao chính xác là 1m77, không phải 1m7.”
Tôi: “…” Tôi, ặc, hình
như tôi lại lỡ miệng rồi…
Cậu ta u ám nhìn tôi,
thành thật hỏi: “Bộ dạng tôi thật sự khủng bố như vậy sao?”
Tôi: “…” Tôi lúc này
thật sự hận không thể dập đầu mà chết đi. Cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, cái
gì gọi là tự chui đầu vào rọ, ai ai ai, cái tật nói hưu nói vượn của tôi đến
khi nào mới có thể sửa được…
Tôi đang không biết làm
sao thì cửa bị đẩy ra. Hứa Chiêu đi vào.
Tôi muốn chào hỏi anh
ta, ai ngờ anh ta liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt lướt qua tôi trực tiếp nhìn về
phía Tiểu khủng bố đang buồn bã hỏi: “Cốc Vũ có đến không?”
Tiểu khủng bố từ u ám
chuyển sang ngơ ngác, cậu ta nhìn tôi, hỏi: “Cốc Vũ nào?”
Hứa Chiêu: “Ờ… đó, khoa
Trung văn.” Lúc cậu ta nói lời này, tay phải giơ lên trước ngực khoa
tay múa chân làm dấu hiệu nửa vòng tròn.
Tôi –|||
Người này có lẽ cho rằng
tôi nhìn không hiểu, hừ, tôi vốn giữ kỷ lục nữ lưu manh nhỏ tuổi nhất tiểu khu
nhà tôi, hiện thời lại đang muốn bày mưu tính kế với Tiền Đường tuấn mỹ vô
cùng, phong hoa tuyệt đại. Tôi có thể nào lại không biết hành động này có ý gì
chứ? … Kia rõ ràng chính là chỉ C-Cup!
Tôi quả thật là C-Cup,
chẳng qua hôm nay ăn mặc tương đối rộng rãi, không dễ nhìn ra. Bất quá… tên Hứa
Chiêu ngu ngốc lại háo sắc, chẳng lẽ cậu nhìn người chỉ nhìn ngực chứ không
nhìn mặt sao??? (~^^~ bọ