
ng lên trên đài, ai còn quan tâm cậu hát có hay không? Trong đám người này,
nghiêm túc nghe cậu ấy hát sợ rằng chỉ có một mình tôi?
Tiền
Đường hát là một bài khá thịnh hành《 Little love 》, bài hát này tôi cũng
biết hát. Thẳng thắn mà nói cậu ấy hát không được hay cho lắm, có mấy âm còn
lạc điệu, nhưng mà. . . . . . rất xúc động. Nói như thế nào đây, cái giọng hát
kia hợp với cái vẻ mặt kia, làm cho tôi có một loại cảm giác “Nếu cô
dám phụ cậu ấy thì cô chờ mà tan biến thành mây khói đi”.
Trên
mặt hơi nhột nhột. Tôi sờ soạng một cái, lại ướt đẫm. Trời ạ, nghe bài hát vui
vẻ như vậy cũng có thể chảy nước mắt, tôi đúng là hết thuốc chữa.
Tiền
Đường nhìn thấy tôi khóc, ném micro một cái, nhảy xuống sân khâu kéo tôi chạy.
Chạy đến chỗ không có ai, cậu ấy dừng lại, giúp tôi lau nước mắt, “Tại sao lại khóc?”
“Anh hát quá khó nghe.”
Tiền
Đường cười cười, hôn lên trán tôi, “Tặng quà đền cho em nè,
thích không?”
Tôi
giương cằm lên, “Cũng tạm được.”
. . . .
. .
Lúc sắp
đến nhà, tôi đứng cách Tiền Đường mười mấy thước, nhìn chung quanh không ai,
liền hướng về phía Tiền Đường hô to: “Tiền Đường! Em yêu anh!”
Tiền
Đường giống như đứng tại chỗ không động đậy, nhưng mà tôi nhìn thấy cậu ấy đang
cười, “Tiểu
Vũ! Anh cũng yêu em!”
“Tiền Đường! Anh là
không khí của em! Em không thể mất anh được!”
“Tiểu Vũ! Em là sinh
mạng của anh! Anh không thể không có em!”
“Tiền Đường! Anh thật TM
thích làm bộ làm tịch!”
“.
. . . . .”
Sau đó
Tiền Đường bắt đầu đuổi theo tôi, tôi liền điên khùng chạy phía trước. Tiền
Đường vừa đuổi theo tôi, vừa kêu, “Tiểu Vũ, em chậm một chút, mặt đất trợt
đó.”
Chậm lại mới là lạ!
Được rồi, mặc dù tôi tự nhận là chạy trốn rất nhanh, nhưng hai cái chân
nhỏ của tôi làm sao nhanh hơn Tiền Đường được. Trong chốc lát thằng nhãi này
liền đuổi kịp, từ phía sau dùng sức ôm lấy tôi, bày ra biểu tình “Rốt cuộc cũng
bắt được em rồi”.
Tôi cố ý tông mạnh về phía sau, hai người cùng nhau ngã trên mặt đất,
Tiền Đường ở dưới, tôi ở trên. Ặc, lời này tại sao lại mờ ám như vậy. . . . . .
Tôi nắm tuyết nhét vào trong cổ Tiền Đường, Tiền Đường cười ngăn cản tôi
. Hai người đang đùa giỡn, bên cạnh một lớn một nhỏ đi ngang qua.
Bé con cất giọng non nớt hỏi người lớn: “Ba
ba, bọn họ đang làm gì?”
Người lớn ôm lấy bẻ con, thả ra một câu: “Bọn
họ đang làm chuyện không thuần khiết.”
“. . . . . .”
Tiền Đường không tốn sức chút nào lật người đè tôi dưới thân, cậu nắm
lấy cánh tay của tôi,
ngăn cản động tác của tôi, “Tiểu Vũ, họ nói chúng ta không thuần
khiết, làm sao bây giờ?” Phối hợp những
lời này, đầu thằng nhãi này càng ngày càng thấp.
“Tiền Đường, chúng ta thuần khiết hay không cái vấn đề
này nên trở về hẵng thảo luận tiếp đi, trước tiên anh ưm ưm. . . . . .”
Ai ô, ngài chú ý trường hợp một chút có được không? Đang ở trên sân cỏ
của tiểu khu, trước mặt không xa chính là tòa nhà chúng tôi ở, chung quanh đây
có không biết bao nhiêu gương mặt quen thuộc. . . . . . Mẹ nó, còn hôn sâu nữa!
Tôi đang cố gắng muốn thoát khỏi Tiền Đường thì đột nhiên thấy cách đó
không xa có một thân ảnh, càng ngày càng đến gần.
Mẹ tôi giơ điện thoại di động lên hướng về phía chúng tôi không ngừng
bấm nút, cười đến nước miếng cũng sắp chảy thành dòng.
Mấu chốt là Tiền Đường nhắm mắt lại hôn đến say mê, không hề cảm giác
được chung quanh có gì thay đổi. Mà tôi thì bị cậu đè, không động đậy được,
miệng còn bị cậu ấy chận. Tôi thật sự không còn cách nào, bực quá, mới dùng sức
khẽ cắn trên môi cậu ấy một cái.
Rốt cuộc Tiền Đường cũng chịu buông tôi ra. Hai chúng tôi từ dưới đất
đứng lên, vào lúc này cậu ấy mới chú ý tới mẹ tôi, vừa định nói chuyện, mẹ tôi
lại xoay người chạy tóe khói, ủng da cao gót giẫm ở trên đường lộc cộc lộc cộc,
thân thủ kia, hoàn toàn không giống người hơn bốn mươi tuổi, ngay cả tôi nhìn
cũng cảm thấy xấu hổ. Bà vừa chạy, vừa giơ giơ điện thoại di động lên, tôi đứng
thật xa cũng có thể nghe được tiếng bà cười vui.
Tôi rất u buồn, thật sự rất u buồn. o(╯□╰)o.
. . . . .
Nghỉ đông xong, lại đến mùa tựu trường . Đối với tôi mà nói, ý nghĩa của
tựu trường là không thể ngủ nướng, không thể về nhà bất cứ lúc nào, chỉ có thể
ngoan ngoãn đi học, ăn ở nhà ăn vân vân, mà đối với Tiền Đường, tựu trường
nghĩa là thi lại. =.=
Suy tính đến chuyện Tiền Đường đã bị tôi thu vào dưới trướng, cho nên
khi tôi phụ đạo tiếng Anh cho cậu ấy cũng dùng một chút phương pháp mới: mỗi
ngày học thuộc năm mươi từ đơn, không đủ không cho hôn; mỗi ngày ít nhất phải
làm hai bài tập đọc tiếng Anh, giải mười đề đúng dưới sáu đề không cho hôn,
dưới bốn đề, ngay cả tay cũng không cho đụng vào!
Làm như vậy hiệu quả lập tức rõ ràng, mặc dù tôi cũng không trông cậy
việc tên khuyết tật tiếng Anh này có thể có đột phá gì, nhưng dù sao về lâu về
dài cũng có tiến bộ chứ?
Trước khi Tiền Đường đi vào trường thi tôi còn đặc biệt hôn cậu một cái
để khích lệ, ai ya, thân mật trước cửa trường thi, mặt tôi đúng là dày thật
rồi!
. . . . . .
Ra khỏi phòng học, tôi nhận được điện thoại của Chu Vă