
g thế, có chuyện gì vậy?”
Elle dừng bước, vịn tay lên vai cô thở dốc, mùi nước hoa Poison nhàn nhạt từ trên người cô nàng bay tới: “Ông chủ mới tới rồi.”
“Thật không?” Tử Quan nhíu mày, “Vậy sao cậu còn không về phòng làm việc chuẩn bị đón tiếp đi? Chạy đến đây làm gì?”
“Hai giờ có một cuộc họp quan trọng, anh ta đi thẳng tới phòng họp
luôn rồi!” Elle kiễng chân, cách một lớp kính mờ vụng trộm đảo mắt vào
trong phòng họp, “Tớ phải xuống dưới đây.”
Người thanh niên vừa nãy kia chính là tổng giám đốc mới ư?
Tử Quan có chút không tin nổi – thực ra là không ngờ.
Thật ra, trong công ty chỉ lưu truyền một tin tức đó là Thái tử gia
của Quang Khoa – Phương Gia Lăng sẽ đến tiếp quản, nhưng khâu tuồn tin
tức ra ngoài cũng không được chuẩn xác lắm.
Ai ngờ đúng là anh ta – Phương Gia Lăng sát phạt quyết đoán, không hề nương tay trên thương trường trong truyền thuyết lại là một anh chàng
hiền lành tuấn tú như thế.
Sự ngạc nhiên ấy chợt lóe lên rồi cũng nhanh chóng biến mất, Tử Quan vỗ vỗ vai Elle: “Mau vào đi, anh ta ở bên trong đấy.”
Chiều hôm đó, từ trên xuống dưới, đám nhân viên của Quang Khoa như bị trúng tà
Bất kể là ai đi xuống tầng trệt dường như đều nghe được tiếng buôn chuyện thì thầm to nhỏ:
“Xem ra lần này tới thật đấy.”
“Thái tử gia tự tới canh giữ, đội ngũ quản lý nhất định sẽ bị chỉnh ghê lắm!”
“Mối nguy cơ cả mới cả cũ đã kéo dài lâu như vậy, chỉ sợ sẽ động thủ ngay lập tức!”
Là một nhân viên nhỏ cần cù, thật thà, chỉ muốn làm tốt bổn phận của
mình, Tang Tử Quan tất nhiên không thể nhìn xa trông rộng như những
người đồng nghiệp trong bộ phận chiến lược công ty, cô thực sự cũng
chẳng quan tâm bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ là hết sức cẩn thận ghi
lại những máy tính cần bảo dưỡng, sau đó chào hỏi: “Ngày mai người sửa
chữa sẽ đến, tôi đi trước nhé!”
“Vẫn chưa chúc mừng cậu, Đô-rê-mon, sắp được làm trưởng phòng rồi!
Phải khao đấy nhé!” Không biết ai mà tin tức lại nhanh nhạy đến thế, kéo Tử Quan đến hỏi han này nọ.
Tử Quan T.T (Biểu tượng mặt khóc): “Ai bảo thế?”
“Đừng giả bộ nữa, boss chúng ta nói thế, lần họp phòng lần trước cũng nhắc đến rồi.”
Tử Quan vừa định biện bạch thì điện thoại reo, là Boss gọi tới.
“Tử Quan đến HR tầng 17 một chuyến đi, việc gấp đấy.”
Cô cũng không còn thời gian tán gẫu với đám bạn đồng nghiệp nữa, vội vàng chạy đến cửa thang máy.
Lần này đến văn phòng của HR với Tử Quan không phải lần đầu tiên trong tuần.
Lần trước, cô đã bình thản mà từ chối lời mời thăng chức.
Đối phương ngạc nhiên đến mức suýt thì đứng bật dậy: “Tử Quan, lần
thăng chức này là do trưởng phòng Lương của các cô đề cử đấy. Trên dưới
trong công ty đều rất hài lòng với biểu hiện của cô, cô có thể nói cho
biết vì sao lần này cô lại từ chối không?”
Tử Quan hơi do dự, có nên ăn ngay nói thật hay không?
Thực ra, cô chỉ là không muốn khiến bản thân bận rộn hơn mà thôi.
Giả sử như tiếp nhận chức vụ Administrative Supervisor cũng là đồng
nghĩa với việc tăng ca như cơm bữa, cô thích bận rộn vào giờ làm việc
nhưng đó không có nghĩa là lúc tan làm vẫn phải mang việc lớn quấn lên
người.
“Hơn nữa, về phía Lương Thù cũng sẽ có cơ hội thăng chức rất lớn…”
Cô im lặng không chịu mở miệng, đối phương dường như hơi nóng nảy: “Rôt cuộc cô nghĩ thế nào đây?”
“Tôi vẫn không thể…” Tử Quan do dự nói, “Người như tôi chỉ có thể làm những việc nhỏ bé thôi, phải gánh vác cả một bộ phận, tôi thực sự không làm được đâu.”
Sau khi thăng chức không khéo lại biến thành “không bệnh mà chết” ấy chứ.
Sau lúc ra khỏi đó, lão Lương – người sắp phải thuyên chuyển công tác tức giận đến mức xông về phía cô đập bàn chan chát: “Rốt cuộc là cháu
không được ở chỗ nào? Sao chú không trông ra?”
Cô ù ù cạc cạc, bị mắng hai ngày trời cuối cùng cũng thoát được kiếp nạn.
Không biết lần này lại là chuyện gì nữa.
HR cười tủm tỉm nhìn cô: “Tử Quan, thông báo thăng chức đã được gửi
đến hòm thư của cô rồi, nhưng theo trình tự tôi vẫn nên thông báo cho cô một câu.”
“Không phải tôi đã từ chối rồi sao?” Tử Quan nhíu mày, “Công ty không thể chưa có sự đồng ý của tôi mà đã chuyển công việc của tôi như thế
chứ?”
“Nói vậy không sai, nhưng cũng mong cô hãy thông cảm cho sự khó xử
của chúng tôi.” HR dở khóc dở cười, “Trưởng phòng Lương cuối tuần sẽ
chuyển công tác, trong phòng của các cô tuần này còn có một ông nhân
viên già xin nghỉ hưu, tạm thời vẫn chưa tìm được người thích hợp, cô
hãy làm tạm một thời gian đi đã.”
“Huống hồ lại còn là thời kì đặc biệt, mọi người đều nên đồng tâm hiệp lực một chút…”
“Thời kì đặc biệt gì chứ?” Tử Quan nhướn mày
“Ơ, cô không biết sao?” HR cười mờ ám, “Dần dần sẽ biết.”
Tử Quan quay lại phòng làm việc, mọi người nhìn thấy kêu đều hét ầm lên: “Giám đốc Tang, khao đi!”
“Các người làm vậy lão Lương sẽ buồn lắm đấy.” Tử Quan cười khổ,
ngoái đầu lại vừa vặn trông thấy ông già Lương đang mỉm cười nhìn mình,
cô nhất thời có cảm giác như bị sập bẫy.
“Trưởng phòng Tang đương nhiên là phải khao rồi, có điều tối nay thì
không được.” lão Lương an ủi mọi người, ngược lại quay mặt nói với Tử