
biết nói gì, anh bèn giơ tay vuốt ve mái tóc dài của cô ta.
“Bên cạnh Tiêu thiếu gia không thiếu nhất chính là đàn bà!” Lúc ra
khỏi thang máy Elle lắc đầu buông câu bình phẩm, “Như vậy khiến tớ càng
thích ông chủ của mình hơn, trước nay đều thủ thân như ngọc”
Thủ thân như ngọc cũng được, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng được, tất cả
đều chẳng liên quan gì đến những nhân viên nhỏ bé như các cô. Tử Quan
ngồi trong phòng nhưng không dám ăn quá nhiều, rót rượu gặp thức ăn đều
là cô phải hầu hạ người ta, có điều như vậy cũng tốt, có thể tránh được
một vòng tấn công kính rượu.
Ông tổng mới mặt không đổi sắc uống hết chén này đến chén khác, thế mà ngay cả sắc mặt cũng chưa từng đổi.
Tử Quan vừa bước vào cửa đã thấy Phương Gia Lăng rất thanh tao đem
khăn giấy lau nhẹ khóe môi, cô ngầm hiểu ra, nói với người phục vụ:
“Phiền anh thay cho tôi khăn giấy mới!”
Thực ra, giọng nói của cô rất nhẹ và nhỏ, không biết làm sao mà
Phương Gia Lăng dường như lại nghe thấy được, hơi hơi liếc mắt nhìn cô
một cái, trên đôi môi mỏng là nụ cười ấm áp ôn hòa.
Cô cười đáp lại rồi đi tới vị trí của mình, ngồi xuống, chợt nghe
thấy Phương Gia Lăng nói: “Ngày hôm nay tôi rất cảm ơn các vị. Vốn là
định chơi một lần thật thoải mái nhưng lại là người mới, còn một số việc vẫn chưa làm xong, tôi cáo từ trước, các vị từ từ ăn!”
Ông chủ phải đi, hơn nữa lại có mấy bậc cán bộ cấp cao uống không ít, Tử Quan lại phải gọi thêm vài chiếc xe từ đoàn xe của công ty tới, an
bài cho từng người thật cẩn thận. Cô dù sao cũng đã uống vài chén, không thể lái xe, định ra cửa nhà hàng gọi một chiếc taxi. Bước đi được mấy
bước thì hai ngọn đèn pha chiếu thẳng vào người cô, dọa cô sợ đến mức
nhắm mắt nhắm mũi lại.
Bên vỉa hè có một chiếc xe vừa đỗ xịch lại, Tử Quan đứng tại chỗ ngẩn ngơ rồi vội vàng sải bước qua đó, kéo cửa sau, ngồi vào trong.
“Tử Quan, sao sớm thế?” Cô gái ngồi ghế lái phụ phía trước quay đầu
lại, mỉm cười nhàn nhạt với Tử Quan, “Thấy cậu đứng ở cửa tiễn khách từ
nãy rồi.”
Tử Quan cong khóe miệng mỉm cười: “Iris, đã lâu không gặp, lần trước vẫn chưa cảm ơn cậu đã chăm sóc Lạc Lạc hộ tớ!”
“Đừng khách sáo!” Iris cười cười, ánh mắt hơi dừng lại, “Ngài Tiêu cũng chờ từ nãy đến giờ đấy.”
Dường như mãi đến tận lúc này cô mới chú ý đến trên xe vẫn còn một
người nữa, nghiêng đầu, lãnh đạm lên tiếng bắt chuyện: “Em tưởng anh đã
về rồi?”
“Ừm” Tiêu Trí Viễn đang dán mắt vào màn hình laptop đọc tin tức, đầu cũng không ngẩng, “Còn chút việc, chưa thể đi ngay được.”
Tài xế chạy xe đến bãi đỗ xe ngoài trời, Iris xuống xe trước. Tử Quan uống một chút rượu, cảm thấy trong xe có chút ngột ngạt bèn giơ tay ấn
cửa sổ xe xuống, tiện miệng nói: “Lại đổi người khác? Người ban nãy là
ai?”
Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, hờ hững nói: “Bạn!”
Tử Quan mỉm cười châm chọc, cũng chẳng hỏi thêm nữa, chỉ tựa đầu lên thành ghế rồi nhắm mắt lại.
Cô thật sự hơi váng đầu, mấy chén rượu cô uống tuy chỉ là rượu trắng, tuy là đã nhổ vào khăn ăn rất nhiều, bản thân nuốt chỉ có vài ngụm mà
thôi. Tửu lượng của cô lại không tốt, toàn bộ lúc này bày hết lên mặt,
nóng hổi, chỉ hận không thể bảo tài xế mở điều hòa.
Lúc ngủ đến mơ mơ màng màng, bên cạnh có người đẩy cô một cái, Tử
Quan lập tức mở mắt, vị trí còn trống giữa hai người đặt một bình nước
tiện lợi màu bạc.
“Uống đi, sẽ dễ chịu hơn một tí” Tiêu Trí Viễn dường như muốn giơ tay đặt lên trán cô, nhưng sau cùng vẫn chỉ buông thõng tay xuống, giải
thích: “Iris để lại cho em.”
Tử Quan uống vài ngụm, đúng là nước trà lạnh có vị chan chát. Nó
giống một một làn nước suối mát lành, trong giây lát thực quản và dạ dày nóng cháy đã dịu đi rất nhiều. Cô hít một hơi dường như muốn uống hết
cả bình nước này – nếu như không có lời nói đã làm gián đoạn hành động
của cô của Tiêu Trí Viễn.
“Thôi. Đồ lạnh như vậy em đừng uống nhanh quá như thế.”
Tử Quan dừng lại một lát, dường như là cùng lúc đó cô rất muốn đứng
dậy, bản thân vẫn đang trong kì sinh lý. Cô buông bình nước ra, nhớ tới
việc điều động công tác của mình đang do dự nên mở miệng thế nào thì xe
đã dừng lại.
“Tới rồi.” Tử Quan bước một chân ra ngoài, quay đầu lại nói thêm,
“Lạc Lạc giờ này chắc là đã ngủ, anh không cần đến thăm nó nữa.”
Tiêu Trí Viễn hơi nheo mắt lại, mỉm cười: “Được, anh biết rồi.”
Tử Quan về đến nhà. Trong phòng khách to như vậy chỉ bật một ngọn
đèn, sofa màu trắng sữa dưới ánh đèn toát ra một màu sắc cực kì êm dịu,
dì từ phòng khách đi tới, nhỏ giọng nói: “vừa mới ngủ.”
Cô cười hỏi: “Cơm tối ăn món gì?”
“Ông nội nó cho ăn một miếng bánh gatô, nửa bát cơm.” Dì mỉm cười nói “Cô chủ, tối nay không có chuyện gì đặc biệt tôi muốn về nhà một
chuyến, nhà tôi có việc.”
“Muộn rồi, cô gọi xe về đi.” Tử Quan nhìn bà dì bước ra cửa, bèn buông túi xách xuống vào phòng thăm con gái.
Căn nhà này là mua lúc kết hôn, một tầng, hai phòng thông nhau. Phòng trẻ em đặt trong phòng ngủ, Tử Quan đẩy cửa phòng ra một cách vô cùng
nhẹ nhàng. Vì Lạc Lạc sợ tối nên ở đây luôn bật một ngọn đèn, bà mẹ trẻ
bước đi thật nhẹ, đi tới bên cạnh