
đi ra ngoài một lát, sẽ về ngay.”
Ngay cổng kí túc xá là một bóng cây màu đen, Tiêu Trí Viễn im lặng
đứng đó, mãi đến khi thấy Tang Tử Quan mặc áo T-shirt, quần short chạy
xuống mới mỉm cười: “Không nóng à?”
“Anh cũng không nóng à?” Tang Tử Quan quan sát quần áo anh đang mặc,
tuy là tây trang giày da nhưng áo vest đã được cởi ra từ lâu vắt trên
khuỷu tay, điệu bộ rất mệt mỏi.
Anh hơi cúi người xuống tựa như đang quan sát nét mặt cô, còn chưa
nói gì đã ngửi thấy một hương thơm, một chút mát mẻ, một chút ngọt ngào. Anh không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, rồi đứng thẳng người lên,
giận dỗi nói: “Anh sắp chết đói rồi.”
Anh hơi đỏ mặt nhưng điều đó lại khiến gương mặt anh sáng sủa hơn ban nãy nhiều. Tang Tử Quan nhìn anh, hoài nghi: “Anh không phải…là đã ăn
cơm rồi hay sao?”
Tiêu Trí Viễn nhéo má cô, con người bình thường nghiêm túc, lạnh lùng bây giờ lại bày ra vẻ bất đắc dĩ hiếm thấy, giống hệt như một đứa trẻ
bị thiệt thòi: “Một bữa tiệc như vậy sao có thể ăn no được?”
Tang Tử Quan nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, bèn mỉm cười: “Anh muốn ăn gì?”
Tiêu Trí Viễn một tay để trong túi quần, tay kia kéo cô đi: “Ờ, đi ăn miến lạnh lần trước em nói đi.”
“Anh… Đừng nói là anh chạy đến đây chỉ để ăn cái này nhé?”
Tiêu Trí Viễn không trả lời, nhưng chân anh bước nhanh hơn. Tang Tử
Quan nhìn bóng lưng anh, nghĩ thầm…có lẽ người này đói bụng thật.
Lúc trước có một lần cô đưa anh tới quán ăn phía sau trường học ăn đồ nướng, uống bia lạnh, sau đó đếm ra thì họ đã ăn hết bốn, năm mươi xiên thịt dê nướng, anh vẫn ầm ĩ đòi ăn nữa, vẻ mặt như một đứa trẻ vừa
thoát khỏi nạn đói. Tang Tử Quan nhịn không được bèn cười nhạo anh một
hồi.
“Tiêu Trí Viễn, tại sao anh có vẻ như còn bị đói nhiều hơn cả một đứa nghèo khó như em vậy?” Anh lườm cô, miệng đầy dầu mỡ nghiêng về phía
cô, nhồm nhoàm nói: “Ngon mà…”
Tựa như trong khoảnh khắc đó anh thực sự yêu quán ăn sau trường này,
vô cùng lạc quan nghĩ rằng nếu cho anh thời gian nửa năm, anh sẽ ăn đến
sạt nghiệp.
Có điều Tiêu Trí Viễn vẫn chưa nói suy nghĩ từ tận đáy lòng mình ra
với Tử Quan: suy cho cùng thì anh lớn hơn cô vài tuổi, lúc ở bên nhau
anh đều có thể thông cảm cho cô, dễ dàng tha lỗi cho cô. Anh cũng biết
khoảng cách giữa hai người họ, cũng biết vì khoảng cách ấy mà cô luôn
thấy không tự tin, cho nên anh sẽ tự đổi lập trường, cố gắng để thích
ứng với cuộc sống của cô.
Sẽ không đưa cô đến những nhà hàng cao cấp, dù sao anh vẫn thích ăn ở những quán ăn lề đường này hơn, từ lần đầu tiên bị đau bụng đến bây giờ anh đã có thể mặt không đổi sắc mà ăn hết hai nồi lẩu tôm, có thể nói
trong bất tri bất giác, anh đã hoàn toàn thích ứng được với thế giới của cô.
Mà từ trước đến nay, Tang Tử Quan không chỉ một lần hỏi anh: “Vì sao… anh lại tốt với em như vậy?”
Anh luôn im lặng không trả lời cô, quan hệ giữa họ đã là kiểu khó tồn tại như vậy, anh biết cô sẽ không tin lời anh nói.
Thế nhưng, anh tin, anh tin rằng trên thế giới này thực sự có một
người như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy đã muốn đối xử thật tốt với
cô ấy, muốn đem tất cả mọi thứ của mình để đối xử tốt với cô ấy. Có lẽ
là kiếp trước anh nợ cô.
Họ chọn một quán ăn nhỏ rồi ngồi xuống ghế, lúc chờ món ăn được đưa
lên, Tang Tử Quan cuối cùng vẫn không nhịn được: “Em đã sớm nói với anh
là em sẽ đi thực tập.”
“Ừ?” Anh nhướn môi, thoải mái nói: “Thế thì tốt nhất em hãy gọi anh một tiếng “sếp” đi!”
Tang Tử Quan ngập ngừng, “ Vậy tại sao anh không nói cho em biết?”
Anh lấy một đôi đũa ra, giọng nói có một chút tùy tiện: “Chuyện được
điều đến Thượng Duy anh cũng mới nhận được thông báo không lâu, đến
nhanh hơn quyết định của em hai ngày mà thôi.”
Tang Tử Quan à một tiếng, cụp mắt xuống, rồi đột nhiên lại bất an mà ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi.
Anh vẫn mỉm cười nhìn cô, mặt không đổi sắc.
“Tiêu Trí Viễn…” Cuối cùng Tử Quan vẫn ngập ngừng nói ra, “Chị gái em cũng làm ở Thượng Duy, anh cũng quen chị ấy, chị ấy tên là Hạ Tử Mạn.”
“Là Tử Mạn sao?” Tiêu Trí Viễn cũng không quá bất ngờ, dường như phải suy nghĩ một lát mới nói, “Thảo nào hai người giống nhau như vậy.”
“Nếu biết sớm ở trong cùng một công ty, em sẽ không nộp sơ yếu lý
lịch vào đó.” Tang Tử Quan có chút thất vọng, “Nếu bây giờ em bỏ việc
giữa chừng, chị ấy nhất định sẽ không vui.” Tiêu Trí Viễn ừm một tiếng,
anh rất hiểu trong lòng cô gái nhỏ này đang vướng bận việc gì.
Tang Tử Quan cảm thấy thật khó nói, nói chung bây giờ cô vẫn chưa sẵn sàng công khai quan hệ giữa họ cho người khác biết, nhất là chị gái cô, phiền não một hồi, cô lại ngẩng đầu lên :”Tạm thời anh đừng nói với chị em chuyện của chúng ta nhé?”
Anh khẽ nhướn mày, gật đầu, “Ừ”
Ngay lập tức vẻ mặt Tử Quan trở nên rạng rỡ hẳn lên, “Vậy chờ đợt
thực tập này của em kết thúc, sau khi tìm được công việc chính thức, em
sẽ nói với chị ấy.”
Tiêu Trí Viễn cũng không phản đối, chỉ trầm ngâm nói: “Em thật sự quyết định tốt nghiệp xong sẽ đi làm ngay sao?”
“Tốt nghiệp xong đi làm luôn, có thể tự nuôi sống bản thân là ước mơ
của em!” Tử Quan vô cùng hăng hái,