Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325604

Bình chọn: 8.00/10/560 lượt.

ột cái xem sao nha. Đừng làm cho người khác chọn hết rồi mới đem

người thừa ném lại cho tôi nữa nha!”

“Quản lí!” Lộ Dao lộ ánh mắt hung ác nhìn cô: “Chị đang là ám chỉ tôi không tốt sao?”

“Tôi nào có!” Mộ Tây cuống quýt xua tay “Chúng ta còn phải đi giao

dịch này nọ nữa, đầu tiên chọn cho tôi người nào đó trông ưa nhìn một

chút việc gì cũng có vẻ dễ dàng hơn. Tốt nhất chọn người nào xinh đẹp

một chút còn phải có ánh mắt trông đào hoa một chút càng tốt. Chúng ta

luôn là phòng bận nhất vậy mà cuối năm cũng không thể cho nhiều tiền

thưởng một chút, thật là!”

Lộ Dao khéo léo nhìn Mộ Tây: “Nhiều người thì tiền thưởng không phải càng thiếu hơn sao?”

Lộ Dao đi rồi, Mộ Tây lấy tay lau mồ hôi trên trán, đây thật sự là bộ mặt xấu xa của phụ nữ!

*

Lộ Dao kiên trì bước vào phòng của trưởng phòng nhân sự nhân sự Hạng Vị Ương.

“A, Tiểu Dao, cô tới thăm tôi à? Tôi rất cảm động nha!” Người nào đó

không có một chút tự giác nhận diện nam nữ thụ thụ bất thân tính mở song trưởng ra ôm Lộ Dao, đáng tiếc chỉ đón được không khí. Phòng nhân sự là nơi phân công công tác cho nhân viên nên đã đắc tội với hầu hết các

phòng ban.

Hạng trưởng phòng phụng phịu oán giận, đến bây giờ anh vẫn trung

thành với giai cấp độc thần, tất cả đều tại quái thú Mộ Bắc mà ra. Đầu

tiên là lấy lợi lộc cưỡng bức dụ anh từ tòa soạn báo, hiện tại ngược đãi anh, sinh đứa nhỏ xong liền buông tay, còn bắt anh phải chăm sóc cho cô em gái đáng thương của cô ta vì bị thương trong hôn nhân mà đầu óc

không có ý tưởng nào được bình thường. Không có cơ hội yêu đương thì

thôi nhưng đáng giận hơn là chỉ trao cho anh một cái danh trưởng phòng

hão, chỉ có danh mà không có phận.

Lộ Dao trong lòng trộm nghĩ đến Hạng Vị Ương cùng Mộ Tây chẳng qua

thuộc cùng một loài “kẻ dở hơi”. Những kẻ không theo khuôn phép nào như

vậy không hiểu vì sao đến tận bây giờ vẫn còn tồn tại được? Cô thu hồi

ánh mắt kính cẩn nói: “Quản lí, tôi tới xem qua hồ sơ của nhân viên mới

một chút.”

“Ai nha…” Hạng Vị Ương đoán ra ý đồ của Lộ Dao nhưng không làm được

gì đành đen mặt đem hồ sơ rút ra: “Lần này có mấy người mới vào rất

nhiệt tình. Giám đốc trả lại cho Tiểu Nhị Tây một lái xe rất có kinh

nghiệm, thật hâm mộ!”

Mộ Tây sau khi tan tầm tới bệnh viện, trải qua việc bị Mộ Bắc suốt

ngày bám đuôi, cô cả ngày bám theo một chút cũng không rời sau thành

công cùng ông chồng nhỏ cho ra một em bé nữa.

Mộ Bắc bụng to đùng nhưng cũng thật chẳng nhàn nhã gì, hỏi Mộ Tây về

tình hình công ty: “Thế nào mọi việc đã chuẩn bị xong hết chưa, tao muốn báo thù!”

Mộ Tây nhớ tới Hoàng tổng kia, ánh mắt đặt trên người cô mà cảm thấy

thật buồn nôn: “Đàm phán không có gì đặc biệt chị yên tâm đi, đem chị đá khỏi tòa soạn, việc này để lại đã lâu rồi a.”

Đối với việc bị đuổi việc, Mộ Bắc đối vẫn còn canh cánh trong lòng, vô sỉ tuyên bố muốn xử kí tên tổng biên tập kia.

Từ bệnh viện đi ra, Mộ Tây đi theo dọc đường dành riêng cho người đi

bộ một lát, giày cao gót quả thật là thứ hành hạ con người, cô bèn đem

tháo bỏ để lại trên tay xách. Đột nhiên nhớ tời lời của Lộ Dao, Hàng

Chưa Ương cố tình an bài lái xe riêng cho cô. Tuy nói nơi cô ở không xa

công ty nhưng lại co một tâm lí muốn đem xả hận ra người khác.

Cô thử ấn dãy số lạ kia: “A lô, anh là lái xe mới của tôi?”

Bên kia một lát không đáp lại thấy có âm thanh mơ hồ.

“Tôi muốn về nhà, hạn anh trong 5 phú đến đường Ngô Đồng chỗ ngã đón tôi, chậm trễ tôi trừ tiền lương của anh.”

Thật sự Mộ Tây vẫn là người nhỏ nhen.

Ngắt điện thoại, cô liền ngồi lên một bông hoa ven đường tắm nắng nghỉ ngơi, thuận tiên xem xét đôi chân đã đỏ hồng vì đi bộ.

Một chiếc xe bất chợt dừng lại cạnh cô làm bụi bay lên nhè nhẹ.

Mộ Tây đem mũi bịt lại, ai lại không có đạo đức như vậy, không biết nơi này không được đi xe lên hay sao?

“Mộ tiểu thư, thật trùng hợp!”

Nghe được cái âm thanh chan chứa dầu mỡ kia, Mộ Tây bất chợt không

thoải mái run lên một chút, ngẩng đầu dịu dàng cười nói: “Hoàng tổng

thật là khéo!”

Hoàng Thế An nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của Mộ Tây khi cười, đôi lông mày sắc sắc khẽ kéo lên, không chút nào che giấu tình cảm ham muốn của

bản thân: “Hoàng mỗ cố ý muốn cùng Mộ tiểu thư ăn bữa tối thật không

biết có được hân hạnh đón tiếp hay không?”

Nói thực ra đổi đi một cái dạ dày thì Hoàng Thế An này cũng có thể

được cho là một đại soái ca, chỉ tiếc nhân cách thì thật đáng khinh, dù

cho có hời hợt đến mấy thì cũng phải ném hắn xuống gót giầy mà dẫm qua.

Hoàng Thế An là ông chủ của Bản thị – tập đoàn truyền thông, cũng có

chút tiếng tăm trong giới kinh doanh. Khi Mộ Tây đến bàn chuyện hợp tác, đúng lúc Hoàng Thế An bị cha anh ném đên Thành phố M để rèn luyện tính

cách.

Thật sự là chẳng hay ho gì! Mộ Tây nhanh chóng đi giày đứng lên: “Cảm ơn Hoàng tổng, đêm nay tôi còn có việc phải làm.”

Hoàng Thế An một bước chặn cô lại: “Mộ tiểu thư không biết cuối tuần có thời gian rảnh hay không?”

Dựa vào cái…! Mộ Tây thầm mắng một tiếng, như thế nào cô lại đen đủi

gặp phải loại người như vậy chứ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cánh tay giơ


Polaroid