
i vào trong sảnh,
không gian của sảnh thật rộng rãi, trần cao, trông cứ như sảnh lớn
của khách sạn. Nhà của Lý Tinh cũng gần đây, nên cô đã đến đây đợi
anh. Hai người vào thang máy lên tầng mười sáu, nhấn chuông căn hộ
1601, lập tức có một cô gái trẻ ra mở cửa cho họ.
“Cô Diệp, tôi đưa sếp đến xem phòng.”
“Cô Lý, mời vào”, cô Diệp lịch sự cúi người mời.
Hứa Chí Hằng từ nhỏ đã sống trong giàu sang, nên anh cũng không quá
ngạc nhiên với những đồ nội thất đắt tiền, nhưng vào trong căn
phòng, anh vẫn có cảm giác choáng ngợp.
Căn phòng đang mở điều hòa, không khí thật ấm áp dễ chịu, diện tích
không rộng lắm, chỉ khoảng gần một trăm mét vuông, gồm một phòng
ngủ, một phòng đọc sách, một phòng khách, một nhà bếp, hai nhà vệ
sinh và thêm một ban công xinh xắn ở phía Nam, hướng về dòng
sông.
Cách trang trí và bày biện đồ đạc cho thấy chủ nhân của căn phòng
là người có gu thẩm mỹ tinh tế: nền nhà lát gỗ thẫm màu; giữa phòng
khách là bộ ghế sofa màu xám, đẹp đẽ và thư thái; trên tường, phía
sau bộ ghế sofa treo mấy bức tranh màu nước, tuy không phải là kiệt
tác hội họa nhưng thoạt nhìn cũng biết đó không phải là những bức
tranh vớ vẩn vẫn bán đầy ngoài đường, màu sắc cũng rất ăn nhập với
đồ nội thất còn lại trong phòng. Bên khung cửa sổ mở rộng đến tận
nền nhà đặt một chiếc ghế mây với kiểu dáng trang nhã và mềm mại.
Tường không trang trí cầu kỳ lộng lẫy mà chỉ dùng giấy dán tường
với những họa tiết cây cối dưới ánh trăng mờ, tông màu vàng
nhạt, trên đó có treo một chiếc ti vi tinh thể lỏng. Bên cạnh là
chiếc kệ với kiểu dáng độc đáo, trên kệ bày vài đồ trang trí nhỏ
xinh.
Phòng ăn nho nhỏ nối liền phòng khách, trong đó có kê một bàn ăn
với kích thước vừa phải, khăn trải bàn màu đỏ bắt mắt, phía trên
đặt một lọ hoa thuỷ tinh. Lúc này lọ không cắm hoa nhưng dưới ánh
đèn vẫn ánh lên vẻ đẹp lung linh huyền ảo.
Bước thêm vài bước là phòng ngủ, cũng một kiểu bài trí nhẹ nhàng
như vậy. Tường được quét lớp sơn vàng nhạt, chiếc giường ngủ rộng
có chạm hoa, bộ ga đệm phối hai tông màu: hồng phấn và cà phê. Phía
bên này bức tường là chiếc tủ quần áo, còn đối diện bên kia là bệ
cửa thoáng mát, trên bệ cửa có đặt sẵn những tấm đệm ngồi bằng lông
cừu trắng muốt, hai chiếc gối ôm được làm bằng lụa Thái Lan màu
đỏ.
Phòng đọc sách được thiết kế khá đặc biệt, ngăn ra một không gian
nhỏ để làm kho trữ đồ. Giá sách cũng được thiết kế rất kỳ công, sử
dụng nguyên liệu thép vuông màu đen làm trụ, phối với những bản gỗ
màu nhạt. Bàn đọc sách kê ngay cạnh cửa sổ, ngồi từ đây nhìn ra có
thể thấy nhánh sông Trường Giang trong màn đêm.
Hai phòng vệ sinh được bố trí lắp đặt rất hợp lý, còn căn bếp có
thiết kế theo lối mở, rất tiện nghi và xinh xắn.
Ban công được che chắn bởi kính thủy tinh không có khung ngoài, nền
lát bằng gỗ chống mọt, kê một chiếc bàn nhỏ xinh và hai cái ghế,
khăn trải bàn kẻ ca rô, trên bàn đặt một giỏ hoa lụa mô phỏng những
bông hoa cỏ dại
Cả căn hộ được bài trí tuy không thể nói là xa hoa lộng lẫy nhưng
với lối thiết kế cùng tông màu hài hòa, tạo nên cảm giác nhẹ nhàng
thư thái. Mỗi một góc nhỏ đều thấy bao tâm huyết của gia chủ. Tất
cả đồ nội thất và đồ điện gia dụng trong nhà đều mới tinh. Hứa Chí
Hằng vừa nhìn ngắm một lượt đã thấy vô cùng hài lòng, Lý Tinh quan
sát ánh mắt của anh, rồi đánh mắt sang cô Diệp, từ nãy đến giờ cô
ấy chỉ ngồi trong phòng khách bận rộn với chiếc di động, để hai
người họ tự do xem xét, không hề giống với những người chủ khác cứ
theo chân khách đi khắp nơi mà giới thiệu, trông bộ dạng cô thật
ung dung điềm tĩnh.
“Cô Diệp này, cô xem nếu chấp nhận được thì chúng ta trao đổi thêm
về giá tiền thuê nhà, được chứ?”
Tiểu Diệp nghe tiếng ngẩng đầu lên, Hứa Chí Hằng lúc này mới chú ý
đến vẻ ngoài của cô. Trông cô chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám
tuổi, mặc chiếc áo dạ phối với quần bò và đôi bốt cao cổ đế bằng,
tất cả trang phục đều màu đen làm nổi bật làn da trắng muốt, dáng
người gọn gàng với đôi mắt to tròn và chiếc mũi thẳng. Trên khuôn
mặt hầu như không trang điểm ấy lộ vẻ mệt mỏi, làn da dưới vùng mắt
hơi thâm, hình như do thiếu ngủ. Thấy Hứa Chí Hằng đang chăm chú
nhìn mình, cô cũng rất thẳng thắn nhìn đáp trả, ánh mắt cô nhìn anh
từ đầu đến chân một lượt rồi rời đi, kiểu đó tuy không phải là vô
lễ song cũng không thể nói là lịch thiệp.
Cô Diệp lấy trong túi ra hai tờ hợp đồng thuê nhà có cùng nội dung
và nói: “Giá tiền thuê nhà tôi nghĩ không cần trao đổi thêm nữa.
Nếu phía cô đồng ý thuê thì xem qua bản hợp đồng này, đây là bản
hợp đồng mẫu mà tôi tải trên mạng xuống, chỉ thêm vào đó danh sách
những đồ đạc trong nhà thôi”.
Lý Tinh cầm lấy và chăm chú đọc, Hứa Chí Hằng không muốn mất thêm
thời gian nữa nên giục cô: “Lý Tinh, cô ký đi nhé! Tôi về trước
đây”.
“Đợi một lát!”, cô Diệp quay sang anh, “Nếu anh là người thuê căn
hộ này thì xin anh đích thân ký tên và đưa cho tôi một bản phô tô
chứng minh thư của anh. Như vậy hai bên sẽ có trách nhiệm với nhau
hơn”.
Hứa Chí Hằng chưa bao giờ phải thuê nhà ở trong nư