
ớc như thế này
nên anh không rõ những thủ tục kia có nhất thiết phải làm không.
Đúng lúc đó, di động của cô Diệp lại đổ chuông, cô nói xin lỗi và
đi vào bếp trả lời điện thoại.
Lý Tinh hạ giọng nói: “Tổng giám đốc, hợp đồng thì không có vấn đề
gì, có điều cái cô Diệp này tính tình rất chặt chẽ, điều khoản nào
cũng ghi rất cụ thể, rất khắt khe, tiền thuê nhà cũng kiên quyết
không bớt một đồng nào”.
“Thôi ký đi!” Hứa Chí Hằng đâu để ý gì đến tiền, hơn nữa căn hộ này
anh rất hài lòng, có điều anh không thoải mái với cái kiểu ra vẻ
lịch sự nhưng thực ra lại chặt chẽ của cô chủ nhà, có lẽ cả Lý Tinh
cũng chẳng ưa gì điều đó.
Cô Diệp trả lời xong điện thoại quay trở lại, Lý Tinh đang xem xét
tờ phô tô bản hợp đồng mua nhà do chủ nhà cung cấp, ngẩng đầu lên
hỏi: “Nhà chưa có giấy chứng nhận quyền sở hữu à?”.
“Đợi chủ đầu tư gửi thông báo xong, chúng tôi sẽ làm.”
“Trên hợp đồng phía chủ nhà có những hai người cơ à? Ông Phạm An Dân này là ai vậy?”
“Là bạn trai tôi, chúng tôi cùng ghi tên mua căn hộ này, hiện giờ
anh ấy không ở đây, nên căn hộ do tôi toàn quyền quyết định”, cô
Diệp trả lời ngắn gọn.
Lý Tinh cũng đã xem xong toàn bộ bản hợp đồng, thời hạn thuê nhà là
một năm, tiền thuê nhà trả theo từng quý, tiền đặt cọc trước là hai
phần ba số tiền phải trả, hai bên cùng ký tên, thỏa thuận ngày mai
bên thuê nhà sẽ chuyển khoản vào số tài khoản ngân hàng của cô
Diệp. Từ lúc này, hợp đồng chính thức có hiệu lực. Lý Tinh quan sát
lại khắp nơi một lần nữa, bỗng chỉ lên trên trần: “Ở chỗ kia có một
cái bóng đèn cháy rồi, mai cô Diệp có thể đến thay cho chúng tôi
cái bóng mới không?”.
Cô Diệp ngẩng đầu lên nhìn cái bóng đèn đã hỏng, trầm ngâm một lúc:
“Mai tôi phải đi công tác rồi, nhưng… hai người đợi một chút”. Cô
Diệp mở cửa bước ra ngoài, bấm chuông căn hộ 1602 phía đối diện,
cánh cửa mở ra rất nhanh, một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi,
nét mặt vẫn còn vẻ trẻ con thò đầu ra: “Thu Thu, chị đến rồi đấy
à?”.
“Tây Môn à, kiếm cho chị một bóng đèn Philip với.”
Cùng lúc đó lại có một cô gái khác với mái tóc uốn xoăn lượn sóng,
thò đầu ra nói: “Thu Thu à, mời chị vào nhà!”.
“Thôi khi khác đi, bây giờ chị bận.”
“Bóng đèn mới đã dùng hết rồi”, anh chàng Tây Môn đó đi vào nhà tìm
một vòng, trở ra báo cáo.
Không ngờ, cô Diệp hất cằm một cái: “Cậu vào tháo một cái đang dùng
rồi sang lắp cho chị, cẩn thận không bỏng tay đấy!”.
Quả nhiên Tây Môn đi kiếm ngay một cái ghế bắc lên, dùng khăn lót
tay tháo cái bóng đèn đang dùng xuống, nhanh chóng chạy sang phòng
của cô Diệp, bắc ghế lên lắp thay cái bóng hỏng. Công tắc bật lên,
ánh sáng lại chói lòa.
“Cảm ơn hai em nhé! Thôi hai em về bên nhà đi, trời lạnh lắm, chị
sẽ gọi điện cho các em sau.”
Tây Môn nhìn Hứa Chí Hằng và Lý Tinh đang đứng trong phòng khách
thì quay ra hỏi nhỏ: “Chị định cho thuê nhà này thật à?”.
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Chị không để mà ở, tiếc quá, không chừng sẽ bị người ta phá hỏng
hết đấy!”, cô gái kia chu mỏ đế thêm.
“Nếu bố chị mà giàu có như bố các em thì chị còn phải lo lắng gì
nữa? Thôi vào nhà đi, đừng nói lung tung nữa, đứng mãi ngoài này
lạnh cóng bây giờ.”
Cô Diệp trở về phòng, khóa cửa lại, cười xòa nói với Lý Tinh: “Cô
xem còn vấn đề gì nữa không?”.
Lý Tinh có vẻ hết nhiệt tình với việc đó rồi, quay đầu nhìn Hứa Chí
Hằng, anh ta cũng ngán ngẩm, cầm luôn hợp đồng ký cái roẹt, cô Diệp
cũng ký tên vào chỗ chủ nhà, hai người trao đổi cho nhau rồi mỗi
người giữ một bản. Hứa Chí Hằng thấy chữ ký của cô thật hoa mỹ và
bay bướm: Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu giữ một bản, sau đó chỉ cho anh một mẩu giấy nhỏ được
dính trên tủ lạnh bằng miếng gắn hình quả dâu tây: “Ở đó ghi toàn
bộ số điện thoại của ban quản lý chung cư, người giúp việc theo giờ
và cả số điện thoại của tôi. Nếu anh có việc gì thì cứ gọi cho họ,
còn tôi hay đi công tác lắm nên ít khi gặp được. Thẻ dùng ga anh tự
đi nạp tiền, chi phí quản lý, tiền điện nước đều được thông báo
hằng tháng, anh chú ý kiểm tra những hóa đơn được gửi vào thùng
thư. Và anh nhớ chuyển khoản vào số tài khoản được ghi trên hợp
đồng đúng hạn nhé!”. Sau đó cô đưa cho anh thẻ từ vào cửa và một
chùm chìa khóa, “Đây là năm chìa khóa các phòng và một chìa khóa
thùng thư, anh cất đi, chìa khóa nhà tôi sẽ giữ một chiếc, anh cứ
yên tâm, không phải trường hợp bất đắc dĩ thì tôi sẽ không về
đâu”.
Cô với tay lấy cái áo khoác lông màu đỏ mắc trên chiếc ghế để trong
phòng ăn, nhìn khắp căn nhà một lượt, dưới ánh đèn trông ánh mắt cô
trầm lắng: “Nếu không còn vấn đề gì nữa, tôi xin phép đi
trước”.
Cô mở cửa đi thẳng và không quay đầu lại. Hứa Chí Hằng lúc này quay
sang Lý Tinh: “Đây chính là mẫu người con gái của vùng này
sao?”.
Lý Tinh trề môi: “Rất tháo vát đấy chứ?”.
Đúng là rất tháo vát, Hứa Chí Hằng không thể không công nhận điều
đó, chỉ có điều phong cách ấy khiến người khác không thể ưa
nổi.
Thế nhưng căn hộ này thì đúng là tuyệt vời, chưa cần bàn tới nội
thất, chỉ cần bước ra ban công ngắm nhìn dòng sông rộng lớn đang êm
đềm chảy trong đêm,