
ông ngờ”.
Hợp đồng của cô đến cuối năm mới hết hạn, với
những thành tích mà cô đạt được trong công việc thì việc ký tiếp hợp đồng, tăng
lương hay chia tiền thưởng cuối năm là điều chắc chắn. Đương nhiên không ai hiểu
nổi tại sao cô lại xin nghỉ việc trong khi còn chưa đầy hai tháng nữa. Nhưng
nghĩ sâu thêm chút nữa thì ai cũng hiểu ra, đấy là kết quả của việc cô được
người khác dùng một món tiền hậu hĩnh mồi chài.
Diệp Tri Thu từ một nhà thiết kế kém cỏi đã trưởng
thành như ngày hôm nay, có thể nói công lao lớn là của Tăng Thành, ở cái nhìn
sáng suốt và công lao bồi dưỡng nhân tài của ông. Hai năm lại đây, cô có chút
tiếng tăm, cũng có rất nhiều người ngỏ ý muốn hợp tác nhưng cô không hề dao
động. Tăng Thành càng ngày càng tin tưởng cô, thậm chí đã có ý định đề bạt cô
lên chức Phó quản lý kinh doanh, để cô quản lý mảng bán hàng trực tiếp. Vậy mà
giờ đây cô lại đột ngột xin nghỉ việc.
“Cô có biết tình hình kinh doanh
hiện nay của Tín Hòa không?”
“Tôi có biết tổng thể”, vì đã quyết tâm dứt
áo ra đi nên cô cần phải tỏ thái độ cứng rắn một chút.
Tăng Thành còn cả
núi câu hỏi muốn đặt ra với cô, nhưng cuối cùng chẳng hỏi thêm câu nào nữa, chỉ
cầm bút lên ký tên vào đơn xin nghỉ việc của cô và nói thêm: “Cô hãy phối hợp
với các đồng sự làm tốt các công đoạn bàn giao”.
Công ty Thời trang Tín
Hòa có quy mô khá lớn trong thành phố này, tính tuổi đời còn lớn hơn cả Tố Mỹ.
Những gì Diệp Tri Thu hiểu về nó thì cũng đại để như những điều mà cả giới đều
biết. Công ty này do hai vợ chồng Thẩm Gia Hưng và Lưu Ngọc Bình lập nên, doanh
thu theo năm của họ kém xa Tố Mỹ nhưng cũng là một con số khả quan. Các thiết kế
tập trung vào phụ nữ công sở tầm tuổi thanh niên và trung niên, rất được ưa
chuộng ở thị trường phương Bắc. Mạng lưới tiêu thụ qua bao nhiêu năm xây dựng
bây giờ tương đối hoàn thiện. Mấy năm lại đây, tình hình kinh doanh không khởi
sắc lắm, sự phát triển thì cứ giậm chân tại chỗ.
Chỉ đến khi chính thức
bắt tay vào công việc, cô mới phát hiện mạng lưới tiêu thụ nhìn bề ngoài được
vận hành nhịp nhàng không sai sót, nhưng thực ra bên trong đang rất mong manh.
Các đại lý tự quyết định chiến lược riêng, các cửa hàng bán lẻ không có mối liên
hệ với tổng công ty, quản lý kinh doanh quá quan liêu và tự quyền, tiêu chuẩn để
đổi lại mặt hàng không quy định rõ ràng dẫn đến lượng hàng tồn kho quá lớn, đối
với ngành thời trang, nếu không xử lý nhanh chóng số lượng hàng tồn kho thì đó
sẽ là đòn chí mạng với doanh nghiệp.
Diệp Tri Thu đã lăn lộn bao nhiêu
năm trong lĩnh vực này, đương nhiên cô hiểu rằng phía sau của món lễ vật hậu
hĩnh kia chắc chắn là một mưu đồ. Cô không bị những lời hứa hẹn của Lưu Ngọc
Bình mê hoặc, ngay từ đầu cô đã giữ thái độ lịch thiệp, không cự tuyệt thẳng
thừng, cũng không vội vàng đồng ý. Nhưng cuối cùng, số tiền hai mươi vạn tệ đã
làm cô dao động, đúng lúc cô đang cần tiền, thậm chí có thể nói là rất
cần.
Cô bóc mặt nạ ra, đi rửa sạch sẽ, sau đó xoa lên mặt nước hoa hồng
và kem dưỡng da buổi tối. Rồi cô bật máy tính xách tay lên, sắp xếp lại những
bản ghi chép của chuyến công tác vừa rồi. Dù mệt đến đâu nhưng một khi đã cầm
tiền của người ta thì cũng phải tuân thủ nguyên tắc, càng không nói đến việc đó
lại liên quan đến sự thành bại trên con đường sự nghiệp của mình, chỉ có thể dốc
hết sức để kịp thời thay đổi cục diện kinh doanh.
Cô toàn tâm toàn ý với
các con số, thời gian trôi qua nhanh chóng, đến khi di động đổ chuông lần nữa
thì đã sắp mười một giờ đêm rồi, nhìn số gọi đến cô bất giác chau mày, nghĩ đi
nghĩ lại rồi cũng ấn nút nghe.
“Chào anh.”
“Thu Thu đấy à, em về
chưa?”
“Về thì em về đây rồi, nhưng có điều mai em lại phải đi. Đợi em về
mình liên lạc lại nhé!”
“Cứ kéo dài thế này mãi sao được, chúng ta nên
cùng nhau ngồi bàn bạc em à.”
“Bàn bạc gì đây? Thông báo ngày cưới của
anh chứ gì? Anh không cần gửi thiệp mời cho em đâu. Vợ anh chắc chắn không hoan
nghênh em đến dự. Hơn nữa em cũng không định chuẩn bị tiền mừng cho
anh.”
“Thu Thu, em cứ trốn tránh mãi như thế này có giải quyết được gì
đâu…”
“Phạm An Dân, anh buồn cười thật đấy.” Diệp Tri Thu cười phá lên,
“Anh mà nói những câu đùa đó để làm em vui vẻ thì thật vất vả cho anh quá. Em
chẳng nghĩ ra mình có lý do gì phải trốn tránh anh cả, em chỉ không muốn mình
thành vật hi sinh, thành chướng ngại để cản đường ai đó. Nếu anh thật sự muốn
gặp mặt em như vậy thì em hoàn toàn có thể đáp ứng. Tiền em cũng chuẩn bị đầy đủ
rồi, thế nhưng anh phải ghi tên xếp hàng mới hẹn gặp em được, hiện giờ danh sách
đang dài dằng dặc rồi. Nhưng thôi anh cứ yên tâm, xét thái độ của anh thành khẩn
như vậy, nhất định em sẽ bỏ chút thời gian đến gặp anh”.
“Đã bao giờ anh
đề cập đến chuyện tiền nong với em chưa?”
“Thế này vậy, đó là do em muốn
nói chuyện tiền nong với anh, để mình chia tay, không ai nợ ai càng tốt chứ
sao?”
“Chúng mình nhất thiết phải đối xử với nhau như thế này sao? Em gói
hết đồ đạc của anh gửi chuyển phát nhanh đến thẳng công ty, làm vậy tuyệt tình
quá…”
“Em đ