
o tình hình công việc cho bố và anh trai, chắc chắn sẽ
được khen ngợi. Sau Tết là lúc bắt đầu sản xuất, e rằng sẽ bận hơn bây giờ rất
nhiều. Nghĩ thế, anh càng cảm thấy mình không có thời gian hẹn hò với bạn gái,
nhất là với những cô ham chơi bời như cô May kia.
Anh bước vào nhà, thấy
thời gian vẫn còn sớm. Anh pha một tách cà phê, ngồi thư thái trên ghế sofa vừa
uống vừa xem Tạp chí Kinh tế. Bỗng anh nghe có tiếng chìa khóa tra vào ổ lạch
cạch ở cánh cửa nhà mình, nhưng cánh cửa không mở. Anh cũng có chút lo sợ, ở đây
đã gần nửa tháng rồi, anh thấy Ban quản lý khu chung cư làm việc rất có trách
nhiệm, có thể nói an ninh rất tốt. Hơn nữa giờ này kẻ trộm cũng chẳng dám ngang
nhiên bẻ khóa vào chung cư được.
Anh bước đến cạnh cửa, nhìn ra ngoài theo lỗ mắt mèo.
Anh thấy một người con trai đang đứng dưới ánh đèn tra chìa khóa vào ổ, xoay đi
xoay lại rồi lại lôi ra xem, rồi lại tra vào có vẻ bực bội. Trông anh ta ăn vận
tử tế, nét mặt cũng đàng hoàng, Hứa Chí Hằng đoán có lẽ anh ta đi nhầm tầng, anh
mở cửa ra, người kia không kịp đề phòng trừng mắt kinh ngạc nhìn
anh.
“Chào anh, đây là phòng 1601, xin hỏi có phải anh đi nhầm phòng
không vậy?”, Hứa Chí Hằng hỏi một cách lịch sự.
Người đàn ông trước mặt
khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú
nhưng thần sắc có chút bất an, anh ta cứ nhìn chằm chằm Hứa Chí Hằng, trong mắt
đã vằn lên những tia máu đỏ: “Anh là ai?”.
Hứa Chí Hằng tỏ vẻ bực bội,
lạnh lùng nói: “Tôi ở phòng này, anh đừng lấy chìa khóa mà chọc ngoáy lung tung
nữa”. Nói xong anh định đóng cửa, không ngờ người kia đã nhanh hơn một bước, lấy
thân mình chặn cánh cửa lại.
“Ở nhà của người khác anh thích thú lắm sao?
Dù anh đổi ổ khóa cũng không thể thay đổi sự thật là tôi mới là chủ ngôi nhà
này.” Rồi anh ta ghé mắt nhìn một lượt vào phía trong, “Thu Thu đâu rồi, anh gọi
cô ấy ra đây”.
Hứa Chí Hằng hoàn toàn không hiểu gì, anh tức tối: “Tôi
không hiểu anh đang nói gì, anh muốn tôi gọi điện cho chủ nhà hay gọi cảnh sát
đến lôi cổ anh đi?”.
Người đàn ông kia cười nhạt: “Tùy anh, anh gọi hết
cả đến đây tôi cũng không phản đối”. Anh ta còn lôi ngay điện thoại ra bấm số,
nói với giọng hằn học tức tối: “Thu Thu, cô ra ngay đây, chẳng phải cô nói là sẽ
không trốn tránh nữa sao? Hà tất gì phải kiếm một thằng đàn ông ra chặn
cửa”.
Diệp Tri Thu lúc đó đang đi vào căn hộ của mình, cô bấm nút nghe:
“Anh nói gì đấy Phạm An Dân? Anh uống say rồi à? Tôi đang mệt muốn chết đây,
chẳng có thời gian đâu mà nghe anh say sưa lải nhải”.
“Cô cũng ghê gớm
thật đấy, hóa ra không phải dọa suông tôi. Vừa tuyên bố sẽ kiếm thằng khác là
kiếm ngay được rồi, mà nhất định phải ở căn phòng này sao?”
Diệp Tri Thu
hầm hầm tức giận nhưng cô kịp trấn tĩnh lại: “Anh hiện giờ đang ở
đâu?”.
“Cô đừng đóng kịch nữa, tôi đang đứng ngay trước cửa căn hộ của
chúng ta đây này, cô ra đi.”
“Anh có bị thần kinh không đấy, đừng đứng đó
làm ầm lên nữa, tôi sẽ đến ngay.” Diệp Tri Thu vừa đi công tác về, lại họp với
bộ phận kinh doanh xong rồi mới trở về nhà, người mệt nhừ. Nhưng cô vẫn cầm áo
khoác vội vàng xuống đường gọi taxi, cũng may mà không xa lắm, đi một lúc là
đến.
Vừa lên đến nơi, thấy trước cửa nhà mình thật ầm ĩ. Một người trong
Ban quản lý chung cư mặc áo vét và một bảo vệ đang giải thích gì đó với Phạm An
Dân. Hứa Chí Hằng lạnh lùng đứng dựa vào cánh cửa, khoanh tay trước ngực chẳng
nói chẳng rằng. Bực hơn nữa là cái cậu Tây Môn và cô bạn gái Tiểu Phán ở phòng
1602 đang ở trong phòng ngó ra xem với vẻ mặt háo hức. Tụi nó biết rõ Phạm An
Dân là ai, thế mà chẳng giải thích cho Ban quản lý chung cư một câu.
Diệp
Tri Thu lườm Tây Môn một cái, cậu ta chu mỏ: “Chị Thu Thu, em có nói gì
đâu”.
Diệp Tri Thu mặc kệ cậu ta, cô giải thích với Ban quản lý: “Thật sơ
suất quá, tôi là chủ nhà này, đây chỉ là sự hiểu nhầm thôi, không có việc gì
đâu, các anh cứ về đi ạ”.
Khi cho thuê căn hộ này, cô từng đến gặp Ban
quản lý làm một số thủ tục, anh quản lý nhận ra cô, gật đầu nói: “Vậy thì ổn
rồi, xin các vị đừng làm ồn ở nơi công cộng, những chủ hộ khác phàn nàn khiến
chúng tôi cũng khó xử”.
Nhân viên Ban quản lý đi xuống, Diệp Tri Thu quay
lại nhìn Tây Môn, Tiểu Phán cướp lời trước: “Chị Thu Thu, chị cứ mặc loại đàn
ông đê tiện này đi, để anh ta chết cũng đừng chết trước mặt mình”.
“Hai
cô cậu thôi đi, đã không giúp tôi giải thích rõ ràng còn ở đây để góp thêm rắc
rối à? Vào phòng đi, tôi sẽ nói chuyện với cô cậu sau.”
Hai người đành
miễn cưỡng vào nhà đóng cửa lại. Diệp Tri Thu đang định nói lời xin lỗi với Hứa
Chí Hằng thì Phạm An Dân đã lên tiếng trước: “Xin lỗi em, Thu Thu, anh không
biết em cho người khác thuê nhà nên đã nói nhiều lời không đúng”.
Diệp
Tri Thu cười nhạt: “Lần này anh nói sao dễ nghe thế? Vậy em hỏi anh, chúng ta đã
thỏa thuận rõ ràng rồi, rằng anh sẽ không bao giờ trở lại đây nữa, căn hộ do em
toàn quyền quyết định. Hôm nay anh chẳng nói chẳng rằng chạy đến đây là có ý gì?
Anh định bắt quả tang à? Em nói rõ cho anh biết