
Đới Duy Phàm đóng cửa ra
về. Trong màn đêm, Diệp Tri Thu nhắm mắt lại, cô biết mình chưa tẩy trang và
cũng chưa tắm, cứ thế này thì nhan sắc sẽ nhanh tàn tạ, nhưng cô lấy đâu ra sức
lực mà dậy nữa. Sau hai tháng với những chuyến công tác dày đặc, lại thêm cái
đầu không ngừng tính toán tiến hành bước tiếp theo của chiến lược kinh doanh như
thế nào khiến cô tàn sức, cộng thêm chuyện lằng nhằng với Phạm An Dân cứ như
thêm sương vào trời tuyết.
Lúc nãy trong quán cà phê, cô còn cứng rắn
tuyên bố là kiếm tiền bằng chính thực lực của mình, nhưng cái kiểu vắt hết sức
lực và tâm huyết ra cho công việc thế này thì cũng coi như bán cả thân xác rồi
còn gì. Nghĩ vậy cô cảm thấy thật thê lương. Nhưng lao tâm khổ tứ như thế cũng
có ưu điểm, nó không khiến cô than thân trách phận được lâu, loáng một cái cô đã
chìm vào giấc ngủ.
Đúng là đương tuổi thanh niên, chỉ cần ngủ một giấc
sâu, khi tỉnh dậy thì con người lại tràn trề sức lực. Buổi sáng, Diệp Tri Thu
tỉnh dậy, vội vàng chỉnh trang lại mình và đi đến công ty. Cô đã nắm được một
cách cơ bản tình hình các thị trường chính của Tín Hòa. Trên đường đi, cô tranh
thủ vạch ra hướng quản lý cho các thị trường đó.
Quy mô của Tín Hòa nhỏ
hơn Tố Mỹ nhưng điều đó cũng có ưu điểm của nó, muốn gặp mặt tổng giám đốc cũng
không phải hẹn trước. Diệp Tri Thu vừa ngồi xuống ghế trong phòng làm việc thì
bà chủ công ty là Lưu Ngọc Bình dẫn theo một cô gái trẻ dáng người cao ráo đi
vào.
“Cô Diệp, đây là con gái tôi – Thẩm Tiểu Na – vừa đi du học ở Pháp
về, con bé cũng học Thiết kế. Trước đây tốt nghiệp khoa Thiết kế thời trang ở
Học viện Mỹ thuật của cô đấy.”
Diệp Tri Thu đứng dậy làm quen Thẩm Tiểu
Na. Cô cười thầm đau khổ. Các doanh nghiệp tư nhân đưa toàn con ông cháu cha vào
làm việc, mà ở ngành Thời trang thì càng nhiều như nấm sau mưa. Công ty Tín Hòa
này là một ví dụ điển hình: ông chủ Thẩm Gia Hưng trước đây phụ trách mảng thị
trường bây giờ quay ra đầu tư khai thác địa ốc; bà chủ Lưu Ngọc Bình thì phụ
trách sản xuất, thiết kế và khai thác thị trường; em trai ông chủ là Thẩm Kiến
Thiết phụ trách cung ứng vật tư. Bây giờ lại xuất hiện cô con gái học Thiết kế,
chắc chắn lại chiếm một vị trí quan trọng trong công ty. Nhưng nếu điều đó không
liên quan gì đến cô là được rồi.
Quả nhiên Lưu Ngọc Bình nói: “Tôi định
để Tiểu Na phụ trách quản lý mảng thiết kế của công ty, sau này hai người hợp
tác tốt nhé!”.
Thẩm Tiểu Na khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, dáng
người cao ráo chắc phải hơn một mét bảy mươi, làn da nâu khỏe mạnh, khuôn mặt
cân đối được trang điểm kỹ lưỡng. Nhìn cô có nhiều nét giống bố. Giữa thời tiết
lạnh thế này mà cô chỉ mặc chiếc áo len cổ chữ V khoét sâu màu trắng, không hề
để ý đến phần da thịt tiếp xúc với gió lạnh. Cô đang rất hiếu kỳ quan sát Diệp
Tri Thu, nghĩ đến những lời mẹ nói lúc nãy, cảm thấy Tri Thu chẳng có gì đặc
biệt đáng phải bỏ ra những hai mươi vạn tệ để kéo về cho được.
Diệp Tri
Thu lịch sự gật đầu với Tiểu Na, sau đó mời hai mẹ con họ ngồi và đưa cho Lưu
Ngọc Bình xem phương pháp quản lý, kế hoạch kinh doanh, phương án khuyến mãi vào
dịp nghỉ, cách giải quyết hàng tồn đọng mà mình đã vạch sẵn. Lưu Ngọc Bình xem
qua hài lòng gật đầu, nói: “Dù sao thì cô cũng đã từng làm ở Tố Mỹ, vừa xem kế
hoạch đã thấy rất chi tiết và khả thi”.
Diệp Tri Thu dở khóc dở cười:
“Tình hình của Tố Mỹ và Tín Hòa hoàn toàn khác nhau, không thể đưa mô hình kinh
doanh của bên này áp dụng vào bên kia được. Bác nên xem kỹ vì dù sao bác cũng là
người hiểu rõ tình hình của công ty ta nhất”.
Sau khi tiễn hai mẹ con họ,
Diệp Tri Thu nghĩ đến cách quản lý chuyên nghiệp của Tố Mỹ rồi so sánh với một
mớ bòng bong của bên này, thật đúng là một trời một vực. Nhưng dù với trình độ
quản lý tầm thường như vậy cũng không gây trở ngại cho việc xây dựng cơ ngơi lớn
như thế này của hai vợ chồng Thẩm – Lưu. Thảo nào mọi người đều nói bậc cửa của
ngành thời trang là rất thấp, thế nên những nhân tài rời bỏ Tố Mỹ đều lựa chọn
tự mình lập nghiệp. Chứ như cô, chỉ vì hai mươi vạn tệ mà đày đọa thân mình đến
kiệt sức, nói ra có khi còn khiến kẻ khác cười cho.
Hiện tại, Lưu Ngọc
Bình rất kỳ vọng Diệp Tri Thu. Ngày hôm sau, bà ta cùng cô tổ chức cuộc họp toàn
bộ phận Kinh doanh. Phương án quản lý của cô về cơ bản đã được thông qua, có
điều bà ta đúng là rất hiểu về tình hình thực tế của Tín Hòa, đã đề nghị riêng
với cô việc tạm hoãn thi hành một số phương án quản lý tương đối nghiêm khắc đối
với các đại lý bán hàng đến sau Tết. Đề nghị này có lý riêng của nó, Diệp Tri
Thu đương nhiên là gật đầu đồng ý.
Giám đốc kinh doanh vốn không hề nể
phục gì Diệp Tri Thu, trông cô còn quá trẻ, cách nói chuyện từ tốn hòa nhã, luôn
nghĩ rằng dù cô là một lính nhảy dù từ bên Tố Mỹ sang cũng chưa chắc làm nên cơm
cháo gì. Nhưng từ lúc đảm nhiệm vị trí, liên tục đi công tác, khi về cô lại
thuyết trình rõ ràng về tình hình kinh doanh của từng khu vực do cá nhân nào phụ
trách; khu vực nào kinh doanh ứ đọng; khu vực nào các đại lý làm chưa tốt; khu