
hai dãy đèn sáng trưng tôn thêm vẻ đẹp của bến
tàu, những con tàu nối đuôi nhau trên sông với đủ ánh đèn màu, thi
thoảng có hồi còi vọng lại, thật sự làm tâm hồn con người trở nên
lắng đọng.
Quán ăn, quán cà phê, nhà hàng, khách sạn mọc lên san sát ở hai bên
đường rộng rãi cạnh bờ sông, thật hợp với tính cách “ham hố chốn
phồn hoa đô hội” của Hứa Chí Hằng. Từ khi chính thức chuyển tới đây
ở, anh cảm thấy vô cùng hài lòng. Diệp Tri Thu một mình trở về phòng trọ, kỳ thực nơi này cách Tân Giang Hoa Viên
không xa lắm, từng là một nơi rất thu hút khách trong thời kỳ rộ lên nhu cầu mua
chung cư cao tầng quy mô vừa và nhỏ cách đây mấy năm. Chủ đầu tư khu chung cư
này quảng cáo rùm beng rằng đây là “Bến đỗ đầu tiên của dân công sở trẻ trung”,
hay “Trạm đầu của con tàu tuổi thanh xuân”, còn những người mua bị lỗ thì không
khách khí gì gọi đây là “Nhà ống hiện đại”.
Quả đúng như vậy, hơn hai
mươi hộ mà chỉ được sử dụng một diện tích chung chật hẹp, lại không được lắp đặt
đường ống dẫn ga, chỉ có thể dùng bếp điện, bếp từ để đun nấu, nói là nhà ống
cũng chẳng oan tẹo nào. Đến giờ đi làm hoặc tan ca, thang máy cứ gọi là chật
cứng còn hơn cả tàu hỏa bên Ấn Độ nữa. Nhưng hồi đó, những điều trên không hề
cản trở đến việc khu chung cư được bán hết nhanh vì hai ưu điểm, đó là giá cả
vừa tầm và vị trí gần với trung tâm thành phố. Hơn nữa, đối với hầu hết khách
mua, đây chính là một món đầu tư có hời lớn. Ở đây giao thông tiện lợi, mọi nhu
cầu cuộc sống được đáp ứng, nếu ở độc thân thì rất phù hợp, mà đem cho thuê lại
càng đắt khách.
Căn hộ mà Diệp Tri Thu thuê rộng khoảng bốn mươi lăm mét
vuông, nói một cách đơn giản thì đây chỉ là một căn hộ mà phòng khách vừa làm
phòng ngủ, thêm một phòng bếp và một nhà vệ sinh, ngoài ra còn một ban công nhỏ
nối liền với nhà bếp, nhỏ tới mức chỉ đủ cho một người đứng. Hầu như tất cả
những người đã từng nhìn thấy cái ban công này đều không nhịn được mà phá lên
cười, cứ như nó là mẩu chuyện tiếu lâm vậy. Thế nhưng nếu không có mẩu chuyện
tiếu lâm đó, cô Diệp không biết mình nên phơi phóng quần áo ở đâu nữa.
Cô
cởi chiếc áo lông, thả mình xuống giường, mệt mỏi đến mức không còn sức mà động
đậy tay chân nữa. Nghĩ đến việc sáng mai phải đi công tác, cô càng thêm chán
ngán, chỉ mong cứ thế này làm một giấc không bao giờ tỉnh lại cho
xong.
Di động đổ chuông không đúng lúc chút nào, cô phải cố bò dậy cầm
điện thoại lên xem, là số điện thoại của gia đình, cô trả lời: “Mẹ à, có chuyện
gì vậy ạ?”.
“Có chuyện mới được gọi điện cho con à? Mỗi lần con đi công
tác là đến mười ngày hay nửa tháng chẳng về qua nhà lấy một lần, con còn nhớ bố
mẹ đang tồn tại trên đời này không đấy?”
“Con vừa mới về đến nơi mà mẹ,
mệt hết cả hơi, không kịp về thăm bố mẹ được.” Chiều nay cô đến căn nhà mà trước
đó đã quảng cáo cho thuê trên mạng. Vừa đi công tác về, cô đã phải đến công ty
trước để bàn giao công việc nhưng giám đốc đi công tác chưa về. Cô vội vàng về
lo đón tiếp mấy đám muốn thuê nhà, may mà cuối cùng mọi việc cũng hoàn tất, nhà
đã có người thuê, nhưng cô chẳng kịp đảo qua thăm bố mẹ, mà thực ra cô không
muốn nghe mẹ làu bàu hỏi chuyện căn hộ ấy.
“Vậy mai con về nhà nhé, mẹ sẽ
hầm gà nấu canh cho con bồi bổ, con cứ ăn ở bên ngoài mãi thì sao đủ chất
được.”
Diệp Tri Thu đành phải cố cười mà trả lời mẹ: “Mẹ à, mai con lại
phải đi công tác nữa rồi, lần này con đi gần, ở tỉnh Hồ Nam, khoảng ba ngày là
về thôi”.
“Sao con chưa bàn bạc với ai tiếng nào mà đổi việc ngay thế hả,
Thu Thu?” Mẹ cô lại bắt đầu bài ca muôn thuở: “Công việc trước đây con làm đang
ổn định, thu nhập cao, mà cũng chẳng phải đi công tác liên tục như thế này. Bây
giờ thì sao? Bố mẹ muốn gặp con một lần mà còn khó hơn gặp lãnh đạo nhà nước ấy
chứ”.
“Mẹ đừng trách con gái mẹ nữa, khi đã đi làm rồi thì mình đâu có
quyền tự quyết định. Con cần tiền của sếp, còn sếp chỉ mong lấy mạng của con.
Đợi con đi Hồ Nam về, con sẽ ăn món canh gà mẹ nấu. Nhờ mẹ nói với bố là con sẽ
mang món thịt khô thượng hạng về cho bố nhắm rượu.”
Phải vất vả lắm cô
mới dỗ dành được mẹ để mẹ vui vẻ mà cúp điện thoại, cô thở dài một hơi, cảm thấy
mặt mình cười lâu đến mức giờ trở nên đờ ra. Hóa ra để phối hợp với giọng nói
vui vẻ, khuôn mặt cũng phải cố nặn ra nụ cười rạng rỡ mới đạt được hiệu quả cao.
Cô phải đi công tác liên tục nửa tháng ròng, gần như là đi khắp các thành phố
chính của vùng Đông Bắc. Ngày nào cũng như ngày nào, công việc chính của cô là
gặp gỡ, tươi cười với giám đốc các siêu thị lớn và chủ các đại lý, nếu gương mặt
ấy không có thêm mấy nếp nhăn vì cười mới là điều lạ.
Cô tự khuyên mình:
Không thể thờ ơ với việc giữ gìn dáng vóc, không được để cho mình còn trẻ mà da
đã nhăn nheo như bà già, không thể xuất hiện trước mọi người với tư cách người
phụ nữ bị bỏ rơi – vừa nghĩ đến điều thứ ba, nước mắt cô đã chực trào ra, bất
giác cô mắng mình là ngu. Cô gắng dậy, đi tắm gội và thực hiện đầy đủ các công
đoạn chăm sóc da.
Nửa tháng trước, Diệp Tri Thu nhảy việc sang làm tổng
phụ trách