
ủa anh đã giúp cô cứng rắn lên rất nhiều, cô nhớ
ra Phạm An Dân đang ở cơ quan nên vội nói: "Không sao đâu, em tắt máy đây, anh
làm việc đi."
Sau đó khoảng hơn nửa tiếng, Phạm An Dân tranh thủ ra cầu
thang bộ gội điện cho cô hỏi han tình hình. Tuy hai người chỉ nói được vài câu
ngắn gọn nhưng cũng đủ làm Diệp Tri Thu thỏa mái hơn rất nhiều.
Cô đang
nghe điện thoại thì thấy Tăng Thành và Tan Địch vào thăm. Tuy đeo khẩu trang
nhưng cô cũng cảm thấy mặt mình đang ửng đỏ. Thời gian đó, cô đang trong bước
đầu của sự phấn đấu nên chuyên tâm thể hiện cho thật tốt. Bây giờ để sếp nhìn
thấy mình ốm đau, tự nhiên cô cảm thấy căng thẳng mà không hề có cảm giác oan ức
vì công việc đã khiến mình mệt đến phát bệnh. Tăng Thành hỏi han tình hình rồi
dặn dò Tân Địch ở lại chăm sóc cô. Lúc nào truyền dịch xong thì về khách sạn
nghỉ ngơi, sau đó ông ta quay người đi ra.
"Hôm đó tôi bước vào phòng
truyền dịch, thấy cô mệt mỏi dựa lưng vào tường để truền dịch, hai mắt thì đỏ
hoe vì khóc, thế mà trong điện thoại vẫn cười bảo mình không sao. Có lẽ từ lúc
ấy tôi mới để ý đến cô bé làm về mảng thị trường này, nhìn qua thì thấy yếu ớt
nhưng thật sự lại rất kiên cường."
Giọng nói của Tăng Thành dịu dàng ấm
áp, chậm rãi vừa nghe khiến căng thẳng trong lòng Diệp tri Thu như được giãn ra
đôi chút. Cô cười: "Đấy là lần đầu tiên tôi bị ốm khi một mình ở tỉnh ngoài nên
hơi yếu đuối, Từ đó trở đi tôi dần dần học được cách tự chăm sóc mình. Cứ thấy
người không khỏe là tôi uống thuốc hoặc đi khám ngay chứ không phải phiền đến
người khác nữa."
"Đúng là cô đã trưởng thành rất nhanh, hơn cả sự tưởng
tượng của tôi."
Nghe vị sếp cũ vốn không quen khen nhân viên tự dưng khen
ngợi mình, cô không hề cảm thấy vui mừng. Trưởng thành ư? Đương nhiên là trưởng
thành rồi nhưng sự trưởng thành thật là một việc bất đắc dĩ. Huống hồ trưởng
thành đến tận ngày hôm nay, cô không còn người mà mình có thể gọi tên trong lúc
mình bị ốm, trong lúc mình cảm thấy con tim mềm yếu. Nghĩ thế, cô tm
lặng.
Nhìn bảng hiệu với ánh sáng trắng yếu ớt trong đêm tối, cô cố gắng
mỉm cười nhưng nụ cười nghe chua chát. Tăng Thành quan sát cô, khẽ khàng nói:
"Có lẽ phương pháp mà tôi ép buộc nhân viên phải trưởng thành thật thảm khốc, để
một cô gái còn trẻ mà đã phải gánh vác trách nhiệm quá lớn. Đặc biệt là cô, Tri
Thu, chứng kiến cô dần dần trở nên vững vàng độc lập, giống như vị tướng thống
lĩnh mặt trận, tôi lại có cảm giác đau lòng."
Diệp Tri Thu sững sờ, cô
nhìn ông ta, ông ta hoàn toàn bình tĩnh cứ như mình chỉ nói một câu hết sức bình
thường. Cô ấp úng không biết nói gì, Tăng Thành lại nói: "Đi thôi! Ở đây gió
mạnh quá, cẩn thận không lại cảm lạnh."
Chín giờ sáng, hệ thống đường giao thông trước Triển lãm Quốc tế Bắc Kinh gần
như là tắc cứng, Lưu Ngọc Bình, Lộ Dịch và ba nhà thiết kế khác cùng với hai vị
giám đốc bộ phận kinh doanh mới từ ga Bắc Kinh Tây về đến khách sạn. Họ làm thủ
tục nhận phòng, cất hành lý rồi sang phòng Diệp Tri Thu và Thẩm Tiểu Na, cùng
nhau đi bộ tới trước Triển lãm Quốc tế đợi để đổi thẻ vào trong.
Trước
cổng Triển lãm Quốc tế người đông như kiến, còn có rất nhiều cò vé đang công
khai rao bán vé vào cửa. Họ đã đặt vé trên mạng trước nên vé thì có nhưng vẵn
phải đi đổi lấy thẻ tham quan. Tại cửa đổi vé nào người cũng chật cứng, xếp
thành những hàng dài. Hàng năm, mọi người đều trải qua cảnh này rồi nên không
lấy gì làm lạ. Chỉ có Thẩm Tiểu Na là mất hết kiên nhẫn: " Những cuộc triển lãm
ở nước ngoài đâu có như đi chợ phiên thế này, khâu tổ chức thiếu chuyên nghiệp
quá".
Lưu Ngọc Bình giải thích cho cô về tầm quan trọng của triển lăm:
"Đây là triển lãm thời trang, quy mô lớn nhất cả nước đấy, mà có lẽ là lớn nhất
châu Á nữa. Nếu con làm thiết kế mà không đến đây tham quan thì không thể mở
rộng tầm mắt đâu, huống hồ con còn tham vọng tung ra nhãn hàng thời trang mới.
Hàng năm có rất nhiều nhãn hiệu mới được giới thiệu ở đây, chắc chắn con sẽ học
hỏi được rất nhiều."
Diệp Tri Thi lặng lẽ quan sát phía trước mình, không
tham gia vào cuộc nói chuyện. Tối qua cô không ngủ được nên hôm nay người cô bải
hoải, mà có lẽ còn vì một lý do khó nghĩ khác nữa. Từ khi làm cho Tố Mỹ, năm nào
cô cũng tham gia triển lãm, lấn nào cũng đến trước phụ trách việc bài trí gian
hàng của công ty. Vì thế mỗi khi triến lãm khai mạc xong là cô đều được đeo thẻ
nhân viên vào trước, chưa lần nào phải làm khách xếp hàng thế này.
"Ngày
mai thì đỡ hơn, nghe nói các gian hàng sẽ chuyển đến trung tâm triển lãm mới mở,
ở đó diện tích rộng mà không nằm ở trung tâm thành phố, những khách tham quan
không chuyên sẽ ít đi nhiều."
Thẩm Tiểu Na liếc sang mẹ: "Tổng giám đốc
Lưu, nếu bà phê duyệt cho tôi mở nhãn hàng thời trang mới sớm hơn thì có lẽ
chúng ta sẽ kịp tham gia vào năm sau."
Lưu Ngọc Bình cười "ha ha", thấy
con gái đã trưởng thành không còn ham chơi nữa mà chú tâm vào công việc, điều đó
khiến bà rất vui. Nhưng không có nghĩa là bà sẽ dễ dàng đồng ý với các yêu cầu
của con gái mình: "Tôi muốn xem trước bản