
mộng!
- Liệt Nùng, thế này… thế này là… - Cô sửng sốt, ngay
cả giọng nói cũng thay đổi rồi, khi nói chuyện, âm yết hầu của cô rất rõ. – Em,
em làm sao…
Cô y tá nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm, nhưng không
ngạc nhiên.
- Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng. – Liệt Nùng rót
cho cô một cốc nước, bảo y tá đi ra ngoài và nhớ khép cửa lại.
- Đó là tác dụng phụ của thuốc. – Anh nói. – Lần trước
sau khi bị tai nạn, loại thuốc phục hồi vết thương mà anh cho em uống đó, không
ngờ tác dụng phụ của nó lại lớn hơn trong tưởng ượng. – Sắc mặt anh rất nặng
nề. – Tác dụng hữu hiệu nhất của loại thuốc đó là tái sinh các tổ chức cơ của
em, thúc đẩy việc hồi phục chức năng của các cơ quan hoại tử. Vì công dụng này
quá mạnh nên có thể khiến hooc môn trong cơ thể em bị rối loạn.
- Sau này em sẽ như thế này sao? Giúp em với, giúp em
với. – Cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ con. An Bảo Lam, mày vừa mới bị bạn
trai “đá”, giờ lại biến thành cái bộ dạng nam không ra nam, nữ chẳng ra nữ thế
này, sau này còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa?
Cô khóc lớn, khóc như chưa bao giờ được khóc, trong
suốt cuộc đời mình, chưa khi nào cô cảm thấy xui xẻo như vậy.
Liệt Nùng vội vàng vỗ nhẹ lên vai cô an ủi.
- Đừng như thế, Bảo Lam, sự việc không tệ đến thế đâu,
sẽ có cách giải quyết mà.
- Còn có thể quay lại như cũ không? – Ánh mắt khẩn cầu
của Bảo Lam khiến anh nhói lòng. Anh nhíu mày, thở dài:
- Tóm lại, em phải nhớ từ hôm nay không được tùy tiện
nổi giận, chú ý giữ ấm, không được uống thuốc bừa bãi, cố gắng giữ cơ thể ở
trong một trạng thái ổn định, tránh kích thích, nhất là cảm cúm.
Anh quay đầu lại nhìn khắp phòng bệnh, xác định là
không có ai rồi mới thận trọng nói tiếp:
- Loại thuốc này được anh tìm ra trong quá trình
nghiên cứu về khả năng sống lại của con người, phía quan chức cho rằng nó quá
nguy hiểm nên liệt nó vào hàng thuốc cấm. Em là người duy nhất trên thế giới
này từng sử dụng nó. – Anh nói tiếp. – Đây là lần đầu tiên tác dụng phụ của
thuốc phát huy, mấy ngày nữa em sẽ quay trở lại với hình dạng ban đầu, chỉ cần
sau khi quay trở lại làm con gái, em giữ tâm trạng ổn định, đừng để bị cảm cúm,
sự việc sẽ không tệ như vậy đâu. – Anh dịu dàng ôm cô vào lòng. – Cho dù thế
nào, anh cũng sẽ cố gắng nghiên cứu ra phương thuốc mới để điều trị tác dụng
phụ này, tới lúc đó em sẽ hoàn toàn được giải thoát. Có anh ở đây, không sao
đâu.
“Có anh ở đây, không sao đâu”.
Đây là câu nói mà anh vẫn nói với cô bao nhiêu năm
nay. Có anh, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ có một bờ vai khỏe mạnh đỡ giùm
cô. Bảo Lam dựa vào vai anh. Bao nhiêu năm nay, anh ở bên cạnh cô, trên cả tình
bạn, nhưng chưa phải tình yêu. Cho dù cô đi xa tới đâu, cô cũng không thoát
khỏi được sự dịu dàng mà anh dành cho cô. Cô hiểu anh rất tốt với cô, nhưng cô
lại không có cách nào yêu được anh.
Có bão từ Siberi thổi đến, trùm lên cả đất nước Trung
Quốc. Dường như chỉ trong một đêm, cả thế giới đã biến thành một màu trắng bạc,
tuyết ngập đầy trời. Bảo Lam ở phòng khám suốt một ngày, không dám về nhà, cuối
cùng cũng quay lại hình dạng con gái. Ngày hôm sau, cô quấn chặt khăn quanh cổ,
đội gió đi học.
Giờ lý thuyết thật nhàm chán, cô lơ đãng ngồi nghe, đủ
thứ âm thanh hỗn tạp vọng vào tai cô. Đàm Hiểu Phong “không cẩn thận” làm lộ
tin tức, thế là mọi người đều biết Bảo Lam “tự tử” phải vào bệnh viện cấp cứu.
Người xung quanh chỉ trỏ:
- Cậu nhìn kìa, mấy hôm trước cô ta còn tưởng là sắp
được gả vào nhà giàu có, bây giờ thì thật là thê thảm.
- Đừng nói nữa, thế mới thấy con gái phải dựa vào
chính mình, dựa vào bọn đàn ông ý à, có mà chết đói.
Những lời nói ác ý cố ý bay tới tai cô. Bảo Lam vò nát
một góc vở, không lên tiếng.
Chờ mãi cũng hết giờ, cô vội vàng chạy về phòng thay
một bộ quần áo nhìn có vẻ nghiêm chỉnh một chút rồi chạy tới INCO phỏng vấn.
Tòa soạn Tạp chí INCO tọa lạc trên tầng cao nhất của tòa nhà văn phòng ở thành
phố, nghe nói vì giám đốc tòa soạn thích ngắm toàn bộ cảnh biển nên đã chọn nơi
này. Thang máy ngày càng lên cao, cảnh biển hiện lên trước mắt Bảo Lam ngày
càng rõ ràng hơn, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn, lẩm bẩm hát bài “Fantastic”,
tập hồ sơ ôm chặt trong tay.
Một Bảo Lam yếu đuối từng yêu Jason điên cuồng giờ đã chết, cô buộc phải mạnh
mẽ đứng lên một lần nữa.
Vừa ra khỏi thang máy đã đụng ngay vào ngực một người.
Ngay lúc đó, cô ngửi thấy mùi mùi hương thoang thoảng, giống như mùi quần áo
vừa mới giặt xong của mẹ ngày còn bé.
- Không sao chứ? – Người kia cúi đầu nhìn cô. - … là
cô hả?
Bảo Lam ngẩng đầu lên, trong mắt cô xuất hiện một
khuôn mặt đẹp trai, anh tuấn với đôi mắt nhỏ dài, chính là chàng trai đã cứu cô
trong cửa hàng tạp hóa hôm đó. Cô ngượng ngùng lùi về sau một bước, gạt mớ tóc
lòa xòa trước trán:
- Xin lỗi, lại làm phiền anh.
- Thì ra hai người quen nhau hả? – Hai anh chàng một
béo một gầy đứng bên cạnh chàng trai đó đồng thanh lên tiếng. – Trời ơi, đứng
chờ thang máy mà cũng có người đẹp đụng phải, Lâm Ân Tá, cậu tốt số thật đấy!
Anh chàng béo cười híp mắt