
có thể không giúp liền không giúp. Nhưng con người lão Đường được điểm này là
tốt nhất, tuy hơi đê tiện, nhưng cũng đê tiện một cách lương thiện, đê tiện một
cách rất nghĩa khí.
“Cậu làm đi! Cậu nghĩa khí như thế, việc này cậu làm
được đấy!” Lão Phó kê tủ lão Đường.
Lão Đường trợn mắt rồi lập tức bật cười: “Tớ á? Tớ
không được, hê hê, chuyện này mà Tiểu Uyển của tớ biết được sẽ ảnh hưởng quá
lớn đến tớ, không được!”
“Tiểu Uyển á? Ai thế?” Thịt Chó tò mò.
Lão Đường phấn khởi định mở miệng tôi đã nhanh nhẹn
cướp lời: “À, tớ giới thiệu lão Đường đến tòa soạn tớ mới đến làm, Tiểu Uyển là
đồng nghiệp mới, lão Đường vừa quen hôm nay.”
Thịt Chó lập tức đáp cái cốc giấy trong tay vào lão
Đường.
“Các cậu có ý kiến gì không?” Tôi hỏi lão Phó và Thịt
Chó.
Lão Phó trầm tư: “Thế này đi, cậu hẹn cô Chu Tiểu
Văn ra nói chuyện, tớ xem xem cô ta nói thật hay giả.”
Thịt Chó đập bàn: “Đúng đấy! Ít nhất cũng bảo cô ấy
giải thích hộ tớ! Tớ bị hàm oan! Tớ phải kéo Tiểu Phấn về!”
Dù là có lòng tốt giúp người hay là dung túng tôi làm
chuyện ngu ngốc cũng mặc, nếu đã ủng hộ thì chuyến này phải chơi lớn một tí, dù
sao thì cũng chẳng có tổn thất gì.
Tôi đang kích động nghĩ thế thì lão Đường chợt nghĩ ra
chuyện gì, nhảy xổ vào nắm tay Thịt Chó: “Anh Thịt! Em nghĩ ra rồi! Anh kiếm
cho em một con chó bệnh nhé! Hạnh phúc cả đời này của em dựa vào nó hết đấy!”
Thịt Chó sững người rồi sầm mặt hất tay lão Đường ra,
nắm tay kêu răng rắc cười nham hiểm: “Ha ha, chó bệnh thì không có, chỉ có
người bệnh thôi, được không?”
Chớp mắt một cái, lão Đường đã chạy biến.
Cá nhân tôi cho rằng chuyện này không khó giải quyết,
nếu mọi việc đều là thật, vậy thì chúng tôi chỉ cần giúp Chu Tiểu Văn diễn mấy
màn kịch, lừa bố mẹ cô ấy là được.
Nếu là giả, Chu Tiểu Văn lừa tôi thì chuyện đó sớm
muộn cũng bị vạch trần, hơn nữa tôi không thấy cô ấy có thể lừa tôi cái gì, tôi
sẽ bị tổn thất gì.
Nếu Thịt Chó, lão Phó và lão Đường đã nói vậy thì
chuyện này có thể tiến thêm một bước, mọi người gặp mặt nói rõ ràng mọi việc.
Ra khỏi công ty lão Phó, trước khi gọi điện cho Chu
Tiểu Văn tôi gọi cho Mạt Mạt. Lần này Mạt Mạt nhấc máy nhưng nhất quyết không
nói mình đang ở đâu, chỉ bảo tôi chăm sóc cô em gái đang ở nhà tôi.
“Mạt Mạt, em coi nhà anh là nhà nghỉ đấy à? Nói đến là
đến, nói đi là đi, bây giờ lại còn cho người khác vào ở nữa!” Tôi không kìm
được hét lên trong điện thoại.
Mạt Mạt cũng không nổi giận, nghe giọng còn rất hớn
hở, khuyên tôi đừng giận, đàn ông phải rộng lượng… Tôi cần cô dạy tôi làm đàn
ông chắc!
“Anh không cần biết, anh nói cho em biết, hôm nay anh
sẽ đuổi cái cô Cao Lộ Khiết đó đi!” Tôi tiếp tục gào, cảm thấy mình đúng là bị
Mạt Mạt dắt mũi! Tôi phải giải thoát! Tôi muốn tự do! Nhất định phải thực hiện
lý tưởng cộng sản!
“Con bé là em gái em thật mà…” Giọng Mạt Mạt ở đầu bên
kia trở nên vô cùng dịu dàng.
“Cô ta có là con gái em thì anh cũng phải đuổi cô ta
đi! Đó là nhà anh!” Tôi bùng phát, hổ không ra uy cô tưởng tôi là hổ giấy à?
Đầu bên kia im lặng, hình như tôi nghe thấy tiếng Mạt
Mạt khẽ thở dài, một lúc sau, giọng Mạt Mạt khẽ khàng vang lên: “Bảo, anh đừng
giả ngây, anh thật sự không hiểu ý em sao?”
Bị hỏi thế lòng tôi khẽ run lên, giọng cũng hạ tông:
“Em có ý gì cơ?”
“Bây giờ anh là người em tin tưởng nhất, trong thành
phố này nếu không gặp anh, em cũng không biết nên làm thế nào…” Giọng Mạt Mạt
càng lúc càng trở nên đáng thương.
“Em có chuyện gì vậy?” Tôi lo lắng hỏi, hóa ra Mạt Mạt
gặp rắc rối thật!
“Anh đừng hỏi nữa, bây giờ em chỉ hy vọng anh có thể
giúp em, cũng giúp cô em gái đó của em…” Tôi như mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở
trong giọng nói của Mạt Mạt.
Tôi thở dài: “Thôi được rồi, anh biết rồi, nhưng em
không được cho người khác vào nhà anh ở nữa! Còn nữa lúc nào em nói cho anh nghe
xem đã xảy ra chuyện gì.”
“Ok! Không thành vấn đề! Bảo, anh là người tốt nhất!
Cảm ơn anh!” Giọng Mạt Mạt lập tức vui vẻ trở lại, “Em còn có việc, em cúp máy
đây! Bye bye!”
Bên kia cúp máy rồi tôi vẫn cầm điện thoại dí sát vào
tai, đứng bên đường ngắm người qua người lại, may mà không có người quen, không
ai thấy màn biểu diễn ngây dại đờ đẫn của tôi.
Không sai, tôi đoán chắc tôi lại bị chơi rồi!
Lão Phó cùng Thịt Chó đi tìm Tiểu Phấn, muốn giải
thích rõ ràng tất nhiên là cho Tiểu Văn trực tiếp giải thích trước mặt Tiểu
Phấn rồi.
Lão Đường về nhà thay đồ, biết tối nay sẽ gặp Tiểu
Văn, cậu ta liền như pin được nạp điện, nhất quyết đòi ăn mặc sao cho thật bảnh
bao mới chịu. Bây giờ mà hỏi cậu ta Nghê Tiểu Uyển là ai chắc mặt cậu ta cũng
đần độn ra thôi.
Trên đường về nhà, tôi thầm tuyên thệ không bao giờ
mềm lòng với Mạt Mạt nữa!
Khi lên taxi tôi gọi điện cho Tiểu Văn, lại chuyển về
tổng đài, tôi đành nhắn tin. Cô ấy nhanh chóng gọi lại. Đáng lẽ tôi vẫn còn hơi
do dự, không biết Tểu Văn có đồng ý nói hết mọi việc trước mặt nhiều người như
vậy không, nên lúc nói cũng rất e dè, không ngờ Tiểu Văn đồng ý ngay.
“Em cũng nghĩ vậy, ít nhất phải xin lỗi các bạn anh.”
Tôi yên