
bao năm qua là em không liên lạc với họ. Lần này là một cơ hội hàn gắn lại
mối quan hệ.”
Chỉ nói
mấy câu đã làm mắt Tiểu Văn đỏ hoe.
Thời
gian không đợi người, những việc còn lại giao hết cho Thịt Chó và Tiểu Phấn,
cũng bảo họ thông báo cho lão Phó và lão Đường đến nơi đúng giờ, cùng tiếp đón
bố mẹ Tiểu Văn, người đông cho náo nhiệt, nhỡ có chuyện gì thì người đông thế
mạnh cùng hợp sức hóa giải nguy nan.
Thịt
Chó ngập ngừng một lát rồi lại gần hỏi nhỏ tôi: “Bảo, ông có chắc là tiệc chào
đón phải gọi cả lão Đường không?”
Tôi ngớ
ra, sắc mặt trở nên tối sầm, những hồi ức vô cùng đau khổ nhảy bụp ra trong tâm
trí, đối diện với người duy nhất được chọn để trưng bày cái sự vô duyên của đàn
ông Trung Quốc ở bảo tàng Louvre, Paris như lão Đường, tôi quả thực hết sức lo
lắng.
Tôi
nhìn Thịt Chó một cái rồi kiên quyết nói: “Thôi! Đừng nói cho cậu ta biết!”
Suốt
chặng đường ra sân bay, Tiểu Văn cứ thở gấp suốt. Xem ra cô ấy còn căng thẳng
hơn tôi.
Nhưng
tôi ghét nhất là người khác làm những việc hại người, còn bất lợi cho mình,
Tiểu Văn đã làm thế. Để giảm áp lực cho mình, cô ấy chuyển chủ đề nói chuyện
sang tôi.
Căng
thẳng đến nỗi thở gấp, Tiểu Văn cố tự điều chỉnh một chút rồi quay sang nhìn
tôi: “À, Bảo này, tối qua sao anh lại khóc? Kể em nghe
đi.”
... Thế
này gọi là gì? Thế này gọi là con nít chơi tết té nước, ấm nước nào sôi thì
xách ấm đó!
Tôi im
lặng lái xe, mắt dán vào con đường phía trước.
“Bảo,
nếu coi em là bạn thì kể với em đi.” Tiểu Văn rất cố chấp.
“Không
sao.” Tôi ho hai tiếng, rít ra hai từ.
Tiểu
Văn thấy sắc mặt tôi rất tệ nên không truy hỏi thêm, cô ấy im lặng, nhưng chưa
im lặng được hai phút cô ấy lại mở miệng hỏi sang chuyện khác.
“Em và
bố mẹ em mấy năm không gặp rồi?” Thấy Tiểu Văn căng thẳng như vậy, tôi hỏi.
Tiểu
Văn ngập ngừng một chút rồi khẽ nói: “Bảy năm.”
Trời
đất, bảy năm là khái niệm gì vậy?
Tôi chỉ
có thể đoán mò như sau, bảy năm trước, bố mẹ Tiểu Văn vô cùng ân ái, Tiểu Văn
có một gia đình viên mãn hạnh phúc, sau đó bố mẹ ra nước ngoài, sau đó bố mẹ ly
hôn ở nước ngoài, thế là Tiểu Văn phải chịu một cú shock lớn và một sự tổn
thương sâu sắc, sự tổn thương ấy biến thành thù hận, khiến cô ấy không muốn gặp
lại bố mẹ mình, nỗi hận này đã kéo dài bảy năm.
Vậy tại
sao bây giờ lại đồng ý gặp bố mẹ? Câu hỏi đó xoay trong đầu tôi hai vòng cuối
cùng cũng bị tôi hỏi thành lời.
Tiểu
Văn quay sang hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, để mặc gió thổi tung tóc
mình.
Thổi
một lúc, Tiểu Văn rụt đầu vào trong xe, nhắm chặt mắt lại.
Tôi vỡ
lẽ, vừa rồi cô ấy để gió thổi khô nước mắt.
“Bảo,
cô độc lâu như vậy, em sắp sụp đổ rồi.” Tiểu Văn khẽ nói, quay mặt nhìn ra
ngoài cửa xe, “Em vốn tưởng có người bầu bạn có thể ở bên nhau suốt đời, có thể
cả đời không gặp họ, nhưng kết quả là sau khi anh ấy ra đi, em càng cô độc, em
chưa từng thấy cô độc như thế bao giờ, không có người thân, không có hơi ấm,
không có tất cả.”
Tôi
nghe cô ấy nói như đang độc thoại, như đang nói mê vậy.
“Sau
khi biết mình có bầu em rất sợ.” Tiểu Văn cười, “Em sợ thật sự, em muốn trân
trọng đứa trẻ này, muốn nuôi lớn nó. Hơn nữa sau khi có con, bỗng dưng em nghĩ
rất nhiều, nghĩ đến bố mẹ em, bảy năm rồi, em nghĩ em nên gặp họ, nhưng em
không thể cho họ biết đứa trẻ này không có bố, em vẫn hận họ...”, giọng nói của
cô ấy ngày càng nhỏ.
Lúc tới
sân bay đã là gần bốn giờ, chúng tôi hỏi thăm thì được biết chuyến bay không
đến muộn, thế là tôi và Tiểu Văn vào cửa hàng Dicos (hệ thống cửa hàng thức ăn
nhanh) ở tầng một uống nước trò chuyện giết thời gian.
Tiểu
Văn càng lúc càng căng thẳng, nhấp nhổm ngồi trước mặt tôi, tôi bảo Tiểu Văn
bình tĩnh chút đi, Tiểu Văn căng thẳng làm tôi căng thẳng.
Tiểu
Văn gật đầu, nói cô ấy lâu lắm rồi không gặp bố mẹ, không biết lát nữa gặp mặt,
bố mẹ sẽ có thái độ như thế nào với mình.
Tôi
cười: “Dù gì cũng là bố mẹ em, bảy năm không gặp còn có thể có thái độ gì? Em
đợi đó mà ôm ấp khóc lóc đi.”
Tiểu
Văn khẽ quay mặt đi lạnh lùng nói: “Em sẽ không khóc đâu.”
Tôi
nhìn Tiểu Văn, không nói gì, tôi biết bây giờ trong lòng cô ấy rất rối loạn,
rối loạn như lòng tôi vậy. Con người có lúc như vậy, rất nhiều việc một thời
điểm nào đó sẽ đồng loạt hiện lên trong đầu, tư duy sẽ giống như buổi dạ hội
chào xuân của đài truyền hình trung ương, rất nhiều chuyện đã qua, người đã qua
đều muốn được lộ mặt, đầu óc không tập trung được vào cái gì cả. Vẻ mặt của
Tiểu Văn rõ ràng là như vậy, ánh mắt cô ấy đờ đẫn, tâm trí đã lang thang đến
nơi nào không rõ.
“Đợi
chút, gặp bố mẹ em anh gọi là gì?” Để làm cho không khí đỡ căng thẳng, giảm áp
lực cho cả hai, tôi tích cực hỏi.
Tiểu
Văn nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, mấy giây sau mới hoàn hồn, quay sang hỏi tôi:
“Gì cơ? À, gọi... gọi cô, chú đi, anh muốn gọi là gì?”
Tôi
cười: “Không có gì, anh chỉ muốn hỏi ý kiến em, sợ anh gọi thân mật quá thì
không hay.”
Tiểu
Văn mỉm cười, trách móc nhìn tôi một cái, cô ấy biết ý tôi là gì.
“Vậy
hai chúng ta thì sao?” Tôi hỏi tiếp, “Chún