
vừa lau nước mắt vừa nhìn Tiểu Văn nói:
“Văn à, cậu ta là...”
Tiểu
Văn cũng đang lau nước mắt, cô ấy nhìn tôi một cái rồi khẽ giới thiệu: “Đây là
Lại Bảo, bạn trai của con.”
“Lại
Bảo á?” Bố mẹ Tiểu Văn đồng thanh kêu lên, nhìn tôi rồi quay sang nhìn nhau,
rồi lại nhìn tôi.
Tôi
bước lên mỉm cười cực kì lịch sự nhã nhặn, cuối cùng những lời hỏi thăm và màn
tự giới thiệu đã chuẩn bị mấy ngày nay cũng được lên sàn diễn: “Cháu chào cô
chú, cô chú đi đường chắc vất vả lắm. Cháu là Lại Bảo, Lại là Bảo trong Lại Từ
- một trong những chuyên gia về sale nổi tiếng nhất thế giới, Bảo là Lại trong
thành ngữ thư phòng tứ bảo...” (bút, mực, giấy, nghiên).
Bố mẹ
Tiểu Văn ngớ người ta nhìn tôi chằm chằm như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Sao
thế?...Shit! Nói nhầm sao? Thảo nào tôi thấy quái quái!
Tôi
phát điên mất, bạn phải biết rằng màn tự giới thiệu này tôi nghĩ lâu lắm mới ra
đấy! Tôi thấy nó vô cùng hoàn mỹ! Vì bố mẹ Tiểu Văn ở nước ngoài lâu năm, dùng
tên phiên âm của chuyên gia về bán hàng nổi tiếng thế giới chắc chắn sẽ thấy
quen thuộc, hai người lại là người Trung Quốc chính tông, cho nên khi giới
thiệu tên Bảo giải thích bằng thành ngữ “thư phòng tứ bảo” hết sức truyền thống
tao nhã của dân tộc, đông tây kết hợp như thế vừa thể hiện được sự học rộng tao
nhã, lại không mất vẻ trang trọng, đúng là hình mẫu của các màn tự giới
thiệu...
Không
ngờ lại bị cái mồm lừa của tôi nói thành tiếng ngựa!
Tiểu
Văn cũng ngớ ra nhưng lập tức hiểu ra sự việc, tuy mắt vẫn còn ướt nhưng không
nhịn được phì cười.
Tôi xấu
hổ ngượng nghịu cười: “Cháu xin lỗi, cháu căng thẳng quá.”
Bố mẹ
Tiểu Văn cũng vỡ lẽ, đều bật cười. Vừa cười vừa nhìn ngắm đánh giá tôi, nhất là
mẹ cô ấy, ánh mắt như tia X-quang và tia hồng ngoại ấy, nhìn đến mức tôi chỉ
muốn che đi ba điểm quan trọng trên người.
“Ha ha,
Lại Bảo.” Mẹ Tiểu Văn cười, gật đầu nhìn tôi, “Đúng là một cái tên rất Trung
Quốc.”
Đây...
khen hay chửi ta?
Bố mẹ
Tiểu Văn kẹp hai bên cô ấy, tôi đi theo sau kéo hai va li hành lý, cùng ra khỏi
sân bay tới bãi đỗ xe. Trên xe, Tiểu Văn bị bố mẹ kéo xuống ghế sau, tôi cố
gắng lái thật vững, không nhìn gương chiếu hậu, không nhiều lời, thể hiện sự
chín chắn của một người đàn ông.
Gia
đình ba người phía sau vừa lên xe liền ngượng ngùng, im lặng, bố mẹ Tiểu Văn
mỗi người kéo một tay cô ấy, ánh mắt đầy xúc động không thốt được lên lời.
Im lặng
một lúc lâu, mẹ Tiểu Văn mới e dè hỏi một câu: “Văn, con còn hận mẹ và bố con
không?”
Tiểu
Văn không nói gì.
Mẹ Tiểu
Văn bắt đầu ai oán tự độc thoại, nước mắt lại ứa ra, giọng nói bình tĩnh và bất
lực, nói hết ra những nỗi niềm thương nhớ, ân hận, đau khổ mấy năm qua.
Trong
thời gian đó bố Tiểu Văn im lặng, chỉ thỉnh thoảng gật đầu phụ họa, đúng là
phối hợp rất ăn ý.
Mọi
người đã nghe một vở tương thanh[1'> bi kịch
bao giờ chưa? Ghế sau xe tôi đang biểu diễn đây này, nghe đến nỗi lòng tôi cũng
thấy đau xót.
1Tương thanh: một hình
thức tấu hài của Trung Quốc, diễn viên có hai người.
Sau một
hồi kể lể tự trách, mẹ Tiểu Văn bắt đầu hỏi thăm cuộc sống của Tiểu Văn mấy năm
qua, Tiểu Văn bắt đầu kể lại theo những tình tiết chúng tôi đã bàn bạc từ trước
bằng giọng điệu bình thản.
Bố mẹ
cô ấy im lặng lắng nghe, chuyện mấy năm đầu cô ấy chỉ nói qua, chủ yếu kể về
quãng thời gian cùng tôi yêu đương, tán dương tôi thành một người đàn ông hoàn
hảo, bố Tiểu Văn lúc đầu còn nghi ngờ, về sau gật đầu lia lịa. Dù thái độ của
Tiểu Văn khá lạnh nhạt nhưng lần đầu đoàn tụ sau nhiều năm xa cách vẫn khiến bố
mẹ cô ấy vui mừng khôn xiết, trong tình hình này tất nhiên không dám có bất kì
chất vấn nào với những lời Tiểu Văn nói.
Càng
nói thái độ của Tiểu Văn càng hòa hoãn hơn, trên đường về, Tiểu Văn và mẹ cô ấy
cứ sụt sùi khóc, dùng hết cả hộp khăn giấy.
“Tiểu
Văn, con trốn mẹ và bố con bao nhiêu năm nay, bố mẹ rất đau lòng.” Mẹ Tiểu Văn
vuốt tóc Tiểu Văn, vừa cười vừa khóc, “Hôm nay cuối cùng cả nhà ta cũng được
đoàn tụ, trong lòng mẹ rất...”
Vừa
nghe thấy thế, ánh mắt Tiểu Văn liền trở nên lạnh lùng: “Cả nhà đoàn tụ? Sao
còn là cả nhà nữa?” Dứt lời liền đặt tay lên vai tôi, “Bây giờ con sống với
Bảo, chúng con sống rất tốt, lần này bố mẹ quay về, con có thể gặp bố mẹ là
cũng muốn cho bố mẹ biết con sống rất tốt, bố mẹ không cần phải lo lắng.”
Tôi im
lặng lái xe, không dám hó hé nửa lời.
Bố mẹ
Tiểu Văn cùng sững ra sau đó nhìn nhau cùng mỉm cười. Tôi liếc nhanh qua gương
chiếu hậu, nhìn thấy cảnh ấy lòng lấy làm lạ, Tiểu Văn đã nói thế sao họ còn
cười được?
Mẹ Tiểu
Văn tươi cười cầm tay cô ấy: “Văn à, lần này con đồng ý gặp bố mẹ, mẹ và bố con
liền lập tức sắp xếp thời gian về nước ngay chính là vì có một tin muốn cho con
biết.”
Trong
xe trở nên im lặng, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng gió thổi từ những chiếc
xe lướt nhanh hai bên.
Tiểu
Văn nghi hoặc nhìn bố mẹ chờ đợi.
Mẹ cô
ấy tươi cười nhìn bố cô ấy, đưa tay cho bố cô ấy, bố cô ấy cũng cười, nhẹ nhàng
nắm lấy tay mẹ cô ấy rồi cùng đặt tay lên tay cô ấy.
“Văn,
bố mẹ biế