
t lúc đầu bố mẹ li hôn làm con tổn thương rất lớn, chuyện này không
trách con được, có trách thì trách bố mẹ, lúc đầu bố mẹ quá coi trọng sự
nghiệp, ai cũng có lý tưởng của mình, không ai chịu nhường ai,” Mẹ Tiểu Văn
cười híp mắt nói, mu bàn tay dịu dàng vuốt má Tiểu Văn, “Bao nhiêu năm trôi
qua, lí tưởng cũng không còn hừng hực như hồi đó nữa, hơn nữa lúc đầu bố và mẹ
chia tay cũng không phải vì chuyện tình cảm, mấy năm qua, bố mẹ vẫn luôn có một
mình...”
Vừa lái
xe tôi vừa nghe ra chút manh mối, tim bỗng nhiên đập thình thịch.
“Lần
này bố mẹ về là muốn cho con biết, bố mẹ chuẩn bị tái hôn.” Mẹ Tiểu Văn tươi
cười, “Được không con?”
Tiểu
Văn hết sức sững sờ, tôi đoán lúc này trong lòng cô ấy đang đơ dại, cảm giác
này giống như nghe tin một người vô cùng thân thiết qua đời rồi đột nhiên lại
nghe tin người đó sống lại, nhất thời không thấy vui mừng, chỉ hoàn toàn chấn
động.
Bố mẹ
Tiểu Văn cùng im lặng, chỉ ngồi đó nhìn Tiểu Văn tươi cười, họ đều biết tin này
có ý nghĩa như thế nào với Tiểu Văn.
Một lúc
sau Tiểu Văn thở dài rồi òa khóc, giống như một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi rồi lại
được tìm về.
Mẹ cô
ấy cũng khóc, bố cô ấy rưng rưng nước mắt, ghế sau lại là cảnh tượng khóc lóc
nức nở.
Khóc một
lúc Tiểu Văn mới ngừng lại được, cô ấy ôm cổ bố mẹ, xúc động hôn lên má họ, hôn
hết bên phải đến bên trái, bên trái đến bên phải...
Được
rồi, tôi thừa nhận mình rất cảm động, giống như Tiểu Văn từng nói cô ấy cảm
thấy mình chẳng có gì cả, còn bây giờ đột nhiên cô ấy lại có tất cả.
Niềm
vui bất ngờ này làm không khí trong xe trở nên vui vẻ nhưng kịch vẫn phải tiếp
diễn, Tiểu Văn đã nói không muốn cho bố mẹ cô ấy biết đứa trẻ trong bụng không
có bố.
Tôi lái
xe, bảo Tiểu Văn gọi cho Thịt Chó hỏi xem đặt tiệc ở đâu, khách sạn của bố mẹ
cô ấy ở chỗ nào. Tiểu Văn đang hết sức vui sướng, gọi điện cho Thịt Chó giọng
vui vẻ, phấn khởi đến mức làm cho Thịt Chó ở đầu dây bên kia còn nghi ngờ hỏi
lại “Em là Tiểu Văn thật sao?”
Mẹ Tiểu
Văn ngồi ghế sau nói họ đã đặt khách sạn trước rồi, còn nhìn Tiểu Văn cười:
“Hai bác sợ Văn vừa nhìn thấy hai bác liền quay đầu bỏ đi, lúc đó tìm khách sạn
thì phiền lắm, hơn nữa nhỡ Văn không chịu gặp hai bác thì hai bác biết làm thế
nào? Ha ha ha...”
Tiểu
Văn vừa cười vừa gối đầu lên vai mẹ, trong ánh mắt ngập tràn niềm vui và sự xúc
động.
Tôi hỏi
ý kiến bố mẹ Tiểu Văn về tiệc chào đón, tôi biết ý nói nếu hai bác mệt thì để
ngày mai cũng được. Nhưng làm hòa được với con gái khiến tâm trạng bố mẹ Tiểu
Văn cũng rất sung sướng, liền lập tức đồng ý.
Trong
phòng khách sạn, mẹ Tiểu Văn vì đi đường vất vả nên đã vào phòng trong tắm rửa
thay đồ, tôi và Tiểu Văn cùng bố cô ấy ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách,
khí chất của bố cô ấy quá tuyệt, chỉ cần ngồi đó đã thấy phong độ ngời ngời.
May mà
có Tiểu Văn ngồi cạnh, nếu không dù bố cô ấy luôn tươi cười nhìn tôi, tôi cũng
thấy vô cùng bất an. Bố Tiểu Văn không ngừng dò hỏi một loạt thông tin lý lịch
như tuổi tác, trình độ học vấn, đơn vị công tác, hoàn cảnh gia đình..., tôi trả
lời thật giả lẫn lộn để qua cửa.
“Cậu
quen Tiểu Văn bao lâu rồi?” Bố Tiểu Văn cười hiền từ.
Tiểu
Văn tranh trả lời: “Không phải bố hỏi rồi sao, hơn một năm.”
Bố Tiểu
Văn ra hiệu bằng ánh mắt, “Tiểu Văn, bố đang nói chuyện với Lại Bảo, con vào
với mẹ đi.”
Lòng
tôi thắt lại, thầm gào lên trong lòng: Không được đi! Không được đi!
“Vâng.”
Tiểu Văn hơi do dự rồi đứng dậy, đưa tay vuốt gáy tôi, vừa vuốt vừa dứt tóc
tôi.
Tôi
biết cô ấy đang ngầm bảo tôi tỉnh táo cảnh giác một chút, nhưng cô ấy bảo
“vâng” đã là đẩy tôi vào miệng hổ rồi.
Tiểu
Văn vào phòng với mẹ, bố cô ấy nhìn tôi, điều chỉnh tư thế một chút rồi hỏi:
“Lại Bảo, cháu quen Tiểu Văn bao lâu rồi?”
Tôi
không hiểu sao chú ấy cứ bám chặt lấy câu hỏi này vậy ta?
Tôi vội
cười: “Thưa chú, bọn cháu quen nhau hơn một năm rồi.”
“Hả,
một năm và bao lâu?” Bố Tiểu Văn gật đầu, hỏi tiếp.
Tôi
không hiểu ý chú lắm nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh: “Dạ? Ha ha, khoảng một năm
rưỡi ạ.”
“Một
năm sáu tháng à?” Bố Tiểu Văn nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Vâng,
khoảng thế ạ, một năm và năm, sáu tháng gì đó.” Tôi tránh ánh mắt chú ấy, vừa
cười vừa xoa tay.
Bố Tiểu
Văn cũng cười, rút ra một bao thuốc lá trong túi áo, đưa cho tôi một điếu: “Lại
Bảo, đừng căng thẳng, chú tin cháu cũng biết một số chuyện, nên chỉ muốn biết
mấy năm qua Tiểu Văn sống thế nào thôi, cứ nói chuyện thoải mái với chú.”
Thuốc
lá đúng là cứu mạng tôi! Tôi đang muốn hút thuốc để bình tĩnh lại đây! Wow, lại
còn là thuốc ba số nữa chứ!
“Vâng
ạ!” Tôi kính cẩn nhận điếu thuốc rồi lại lóng ngóng rút bật lửa ra đốt thuốc
cho chú ấy rồi mới châm thuốc của mình, tôi hít sâu một hơi, cố làm mình bình
tĩnh lại.
“Lại
Bảo, hai đứa quen nhau một năm sáu tháng đúng không?”
Bị đột
ngột hỏi như thế tôi phát sặc, ho lấy ho để. Tôi điên mất, tôi nói tiếng Trung
tệ lắm sao? Hay là chú ở nước ngoài lâu quá rồi, không hiểu tiếng Trung nữa?
Còn bắt cháu nói mấy lần đây?
Tôi che
miệng cố nén ho, giả bộ cúi