Teya Salat
Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Không Cẩn Thận Đụng Phải Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323631

Bình chọn: 8.5.00/10/363 lượt.

khi nói xong, cô phát hiện người đàn ông này chỉ có hai con mắt thẳng tắp

nhìn chòng chọc phía trước, giống như hoàn toàn không muốn để ý tính

toán của cô.

Kiêu ngạo cái gì chứ? Cũng chỉ là 1800 NDT tiền rượu, có gì đặc biệt hơn người? ! Cô nhỏ giọng lầu bầu.

"Này nếu anh tốt như vậy, thì anh đưa tôi đến nhà bạn tôi Lô Giai Giai, tôi

ngay lập tức đem tiền trả anh." Mặc dù Lô Giai Giai không nhận điện

thoại, nhưng mà không đến mức sẽ không mở cửa chứ?

Người đàn ông vẫn chuyên chú lái xe, cuối cùng cũng chịu bố thí cho cô một cái nhìn.

Nhưng mà cái nhìn đó, lại làm lạnh cả người cô từ đầu đến chân, bởi vì đó là một ánh mắt đang nhìn con mồi xâm lược.

Đồng thời, Doãn Thần Lam chú ý tới phía trước xuất hiện một tòa nhà.

Khi nóc tòa nhà càng lúc càng gần, càng ngày càng lớn, Doãn Thần Lam cơ hồ quên mất hô hấp thế nào.

"Khách, Khách, Khách sạn? !" Cô xoa xoa ánh mắt vẫn còn mờ mờ sương, cho là

mình nhìn lầm rồi, không thể tin được:"Không. . . . . .! Hình như không

phải khách sạn. . . . . .! Tòa nhà này tôi đã từng nhìn thấy, nhưng mà

nhìn thấy ở nơi nào?"

Đang lúc cô vẫn còn nghi ngờ xem mình rốt cuộc đang ở chỗ nào, thì xe đã chậm rãi đi vào bãi đậu xe rồi.

Hắn mang cô tới đây, khách sạn đắt muốn giết người như thế này làm gì? Nhìn kích thước lớn thế này, nếu là qua đêm, sợ rằng cả một tháng tiền lương của cô cũng không đủ! Đùa gì thế? !

"Tiên sinh, ngài làm như vậy thật sự rất quá đáng, rất quá đáng!" Doãn Thần Lam tức giận."Tôi, tôi tuyệt đối sẽ không xuống xe!"

Doãn Thần Lam đem cả người dính vào trên cửa xe, cảnh giác nhìn hắn kéo tay áo, quyết định như thế nào đều không xuống xe.

Cô thấy người đàn ông như cũ không cho cô bất kỳ phản ứng nào, hết sức sợ

hãi, hét to lên: "Tôi cũng chỉ là nợ anh 1800 tiền rượu thôi, anh muốn

tôi mời ăn ở một khách sạn đắt tiền như vậy, có lầm hay không? Anh đang

cướp bóc đó!"

Tôi hiểu rồi, anh chính là loại ăn mặc bộ dáng lịch sự, như là loại đàn ông mặt trắng (trai bao) lừa tài lừa sắc. Đáng tiếc anh lừa gạt lầm người rồi, tôi rất nghèo rất nghèo, anh nghe chưa? Hơn

nữa thẻ tín dụng ở ngân hàng của tôi cũng hết rồi, không còn biện pháp

đi vay tiền trả anh, tiểu bạch kiếm!"

Cô gái này từ nông thôn đến sao? Mục Thiên Dương nghe được lời nói của Doãn Thần Lam, sửng sốt.

Ở Đài Loan, còn có người coi thứ mà hắn kiêu ngạo là "Cao ốc Babel" trở thành khách sạn?

Còn nữa, cô gái này mắt bị mù sao? Dám xem hắn thành đám mặt trắng nhỏ ?!

Con gái, quả nhiên là ngu xuẩn không có não . Cũng bởi vậy, cho nên hắn ghét con gái, cũng lười cùng con gái tốn nước miếng.

Mục Thiên Dương không nói một lời xuống xe, sau khi mở cửa xe sau ra, dùng ánh mắt thúc giục cô.

Đợi thật lâu sau, thấy cô vẫn như cũ cố chấp co đầu rút cổ ở cửa xe bên

kia, trên mặt hắn không có biểu tình gì, thêm một tầng băng mỏng: "Xuống xe!"

"Tôi không muốn!" Doãn Thần Lam dùng một loại can đảm ngốc nghếch, chuẩn bị cùng hắn kháng cự đến cùng.

Đồ con gái phiền toái!

Mục Thiên Dương không muốn duy trì dáng vẻ quân tử nữa, đem cô từ trong xe

kéo ra, trực tiếp đặt lên bả vai vác, hướng đến thang máy sải bước đi.

Mặc dù Doãn Thần Lam thét chói tai, la oai oái, cũng không thể khiến hắn động một cái lông mày.

"Này, anh không thể như vậy, anh muốn làm gì !" Doãn Thần Lam bị vác lên giữa không trung, rung qua lắc lại, đầu cũng choáng váng.

Mục Thiên Dương đối với Doãn Thần Lam kêu gào ra vẻ không nghe, chân vẫn tiếp tục bước, hướng đích của hắn đi tới.

Không có ai? Một khách sạn lớn như vậy, thậm chí cả người giữ cửa cũng không

có? ! Thật là gặp quỷ. Hại cô muốn hô cứu mạng cũng chán một nửa.

Đợi đến lúc cô lấy lại tinh thần lần nữa thì người đã đang ở bên trong một

căn phòng được bày biện xa hoa, tiếp theo, hắn đem cô ném lên trên

giường.

Sờ tới cái nệm mềm mại như lông ngỗng, Doãn Thần Lam càng thêm hoảng hốt.

Sao có thể? Cô vẫn thủ thân như ngọc đến tận hai mươi ba tuổi nha!

"Anh anh anh. . . . anh không được xằng bậy đó!" Doãn Thần Lam bò ra xa xa

khỏi hắn, đồng thời nhìn khắp phòng, tìm mọi đường có thể chạy trốn.

"Thiếu nợ thì trả tiền."

Tìm được con đường chạy trốn nhưng mà người đàn ông đó lại đứng chặn ở nơi đó.

“Tôi vẫn nói là trả lại mà."

"Bây giờ trả."

" Nếu như trên người tôi có tiền, còn có thể tới đây sao?" Doãn Thần Lam

vừa vội lại sợ. Cô hốt hoảng từ bên trong túi xách của mình lấy điện

thoại ra.

"Nếu không thì như này đi, anh. . . . . . anh gọi điện

thoại vơ vét tài sản bạn trai cũ của tôi, hắn phản bội tôi, bạn gái mới

của hắn nói muốn cho tôi một khoản tiền chia tay. Bây giờ anh nói chuyện cùng hắn mà đòi."

Xem ra cô gái này đầu óc thật chậm chạp, nhưng mà lại đặc biệt dông dài.

"Lấy thân trả!" Hắn dùng ánh mắt ở trên người của cô quét qua một vòng, giọng nói lạnh lùng.

"Anh đùa gì thế? !" Cô gần như người bệnh thần kinh kêu to lên.

Mục Thiên Dương chỉ lạnh lùng nâng khóe miệng, từng bước từng bước chậm rãi tới gần cô: "Không thể thuận theo cô!"

"Anh, anh không nên tới đây. . . . . !" Doãn Thần Lam gấp đến độ ở trong

phòng trốn tới trốn lui, bởi v