Old school Easter eggs.
Không Chỉ Trong Lời Nói

Không Chỉ Trong Lời Nói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324615

Bình chọn: 9.00/10/461 lượt.

lại bật, trong phòng rất ấm, chỉ cần mặc một chiếc áo cũng không cảm thấy lạnh nhưng cô vẫn đẩy anh ra. Cuối cùng anh hơi

mất kiên nhẫn vì sự lắm điều của cô, liền nheo mắt nhìn cô hỏi: “Lại thế nào nữa đây?”.

“Lên giường mà ngủ. Như vậy sẽ không sợ cảm lạnh…”

Nhiếp Lạc Ngôn vừa dứt lời, anh đã nắm lấy tay vịn ghế sô pha đứng dậy, đi ngang qua cô rồi nằm lên giường.

“… Em bảo anh về giường của mình mà ngủ.” Nhiếp Lạc Ngôn bất giác ngây

người, lòng thầm nghĩ, sao anh ta lại tự tiện vậy chứ? Nhưng cô chẳng có cách nào khác, bởi anh đã ngủ rồi, nằm dang tay dang chân, đến cả chăn

cũng chẳng thèm đắp nữa, cũng có thể anh chàng lười động chân động tay

cũng nên.

Cô thở dài, vừa bước tới chỗ anh, vừa làu bàu: “Em thực sự trở thành bảo mẫu của anh mất rồi”. Đúng vậy, bưng nước, đắp chăn,

không phải bảo mẫu thì là gì chứ? Cô tưởng anh đã ngủ thiếp đi, ai ngờ

anh vẫn nghe thấy, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.

“Cười cái gì mà cười!”

“Chẳng có gì.” Anh chàng vẫn nhắm mắt, trông bộ dạng hết sức lười nhác, một lát sau lại lẩm bẩm gì đó.

Nhiếp Lạc Ngôn không nghe rõ, cô cúi người xuống hỏi: “Anh nói gì vậy?”, liền bị anh kéo xuống hôn lên môi.

Cô sững sờ, anh đã mở to mắt, trong đáy mắt ẩn hiện nụ cười.

“Đồ khùng”, cô đập vào tay anh, “Đừng có mượn rượu giở trò ở đây”.

Anh chẳng hề giận dữ, hai tay kê dưới đầu làm gối, nhìn cô không chớp mắt: “Anh chỉ uống chút rượu thôi, có say đâu”.

“Vâng, anh không say, dù sao thì chuyện này đối với anh mà nói đã thành thói quen từ lâu rồi.”

Cô khinh bỉ nhìn anh, nhưng anh lại vờ như không thấy, tiếp tục hỏi: “Em dựa vào đâu mà khẳng định chắc chắn như vậy?”.

Dựa vào đâu ư? Dựa vào các tình sử phong lưu hết lần này tới lượt khác của

anh, dựa vào các tin đồn của anh, dựa vào hành động cầm tờ báo từ chỗ

phục vụ phòng khách của khách sạn…

Hóa ra chỉ cách đây không lâu, anh còn cùng với cô minh tinh Bạch Nghiên Nghiên dùng bữa tối. Không

những thế, còn hẹn hò gặp mặt lúc đêm hôm khuya khoắt, chẳng có trợ lý

đi cùng, không có xe chuyên dụng cho các minh tinh, cũng chẳng có bạn bè thân thích nào khác, chỉ có hai người, kẻ đi trước người theo sau bước

ra từ nhà hàng cao cấp. Điều đáng nói hơn là cô nàng Bạch Nghiên Nghiên

kia cách đó một ngày vừa bay về sau khi quay xong bộ phim, và ngay lập

tức đã hẹn gặp anh, chả trách bị đám thợ săn ảnh với khứu giác nhạy bén

kia chụp lén được, rồi đưa lên báo.

Không có lửa làm sao có khói, huống hồ đám thợ săn ảnh kia lại vô cùng lợi hại, mức độ chứng thực sự

tình của những bức ảnh chụp lén ấy có thể lên tới tám, chín mươi phần

trăm, khiến người ta không thể không khâm phục độ chuyên nghiệp của bọn

họ.

Cho nên lúc nhìn thấy tấm hình trên báo, ý nghĩ đầu tiên nảy

ra trong đầu Nhiếp Lạc Ngôn là: Thật quá ngốc! Nếu không gặp dịp góp

vui, nếu Bạch Nghiên Nghiên kia thực sự yêu Giang Dục Phong, vậy thì cô

ta thực sự quá ngốc. Không những ngốc mà còn đáng thương nữa.

Người đàn ông này, lúc nào cũng rất tự nhiên, phóng khoáng, nhưng rốt cuộc thì không ai biết được anh ta thực lòng với cô nào.

Yêu một người như vậy, chẳng phải là tự làm khổ mình sao?

Thực ra cô rất thích Bạch Nghiên Nghiên, cô ta xinh đẹp, dáng chuẩn, còn

nhận được giải gương mặt mới trong triển lãm phim nước ngoài diễn ra vào tháng Năm năm ngoái. Ở thời điểm này, cô ta là ngôi sao đình đám nhất.

Vì thế, Nhiếp Lạc Ngôn cầu nguyện thay cho cô nữ minh tinh trẻ, hy vọng

cô ta đừng đen đủi như thế.

Yêu một người vốn đã quá vất vả rồi, huống hồ lại yêu ngay anh chàng Giang Dục Phong này.

Nhưng Nhiếp Lạc Ngôn cũng thấy khó hiểu ở chỗ: Nếu anh ấy đã như thế, tại sao lại còn gọi cô đi du lịch cùng nhỉ?

Anh nói trên đường đi rất buồn chán, nhưng những người có thể giải buồn cho anh quả thực rất nhiều, cứ cho là không phải cô nàng Bạch Nghiên Nghiên kia, thì cô vẫn tin chắc rằng sẽ có những cô gái khác sẵn sàng làm điều đó.

Kỳ thực lúc này cô chẳng muốn đi Ô Trấn chút nào. Vùng sông

nước cổ kính trong mộng tưởng năm xưa, trong lòng từng ấp ủ bao nhiêu

năm, nhưng chính lúc này đây đối với cô lại không còn sức hấp dẫn nữa.

Cô cảm thấy vô vị vô cùng, chỉ muốn về nhà ngay lập tức.

Giang

Dục Phong lúc này vẫn nằm thư thái trên chiếc giường lớn của Nhiếp Lạc

Ngôn. Nhiếp Lạc Ngôn quay đi nghe điện thoại, không thèm đếm xỉa tới bất kỳ vấn đề gì liên quan tới anh nữa. Chiếc di động để trên bàn reo vang

một hồi, cô chẳng kịp nhìn kỹ mà nhấc máy luôn: “A lô”.

Trình Hạo nói có vẻ áy náy: “Mình vừa nhìn thấy tin nhắn của cậu”.

Cô nghĩ một lát, cuối cùng nhớ ra, nói: “Ồ, không có chuyện gì đâu”. Hôm

xảy ra chuyện bất ngờ đó đã qua lâu rồi, khiến cô gần như đã quên đoạn

tin nhắn mình đã gửi cho cậu.

“Cậu đi công tác à?”, cô hỏi.

“Không. Mình vừa từ núi về, ở đó không có sóng nên lúc đi mình không đem theo điện thoại.”

“Cậu lên núi làm gì ?”

“Mình có hẹn với mấy người bạn…”

Cô vừa nghe điện thoại vừa quay sang nhìn Giang Dục Phong một cái, chỉ

thấy anh đang dựa đầu vào giường hút thuốc. Cô liền đi vòng ra ngoài cửa kính rồi tới ban công, bên ngoài trời đang mưa, n