Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326415

Bình chọn: 8.5.00/10/641 lượt.

hương Tuấn Lạc lại phải tới Bích Liễu cung an ủi mọi chuyện lắng xuống, sau đó vờ như mắng chửi nhóm thị vệ mấy tiếng, cấm vệ quân cứ thay đi

đổi lại mãi nhưng Khanh Bật Liễu vẫn bị hành hạ đến mức không muốn sống

nữa.

Một ngày nọ, Khanh Bật Liễu khó chịu

nằm trên giường mềm, một cái khăn ướt đắp trên trán, ma ma cầm quạt lông nhẹ nhàng quạt cho nàng.

“Nương nương, nhân lúc trời còn chưa

tối, người mau ngủ một chút đi.” Ai cũng biết mấy ngày qua Khanh Bật

Liễu thậm chí ngủ không ngon, thời điểm yên ổn duy nhất chỉ có ban ngày.

“Những tên đó điều tra ra chưa? Nuôi

nhiều người như vậy chẳng lẽ một cái bóng cũng không tra ra?” Khanh Bật

Liễu đau khổ nói, ngọc nhan vô song cũng đã khô vàng mất vài phần, giống như quả cà bị trải qua sương đêm.

“Không phải không tra ra… Mà là…”

“Mà là cái gì?”

“Mà là… Căn bản không bắt được người, không cách nào rat ay a…” Ma ma kia vẻ mặt ngập ngừng.

“Ngươi nói xem khắp Đông Ly quốc có bao nhiêu người có khả năm làm như vậy? Ta nuôi các ngươi còn không bằng

nuôi chó, chó còn biết vị trí mà đi, còn các ngươi ngay cả một chuyện

cũng làm không xong, ta nuôi các người thật vô dụng.” Khanh Bật Liễu lấy tay che mắt, toàn thân bực bội không chịu nổi.

Ma ma kia quỳ xuống: “Nương nương, đối phương quả thật là năng lực bất phàm, hay là… thật sự không phải người?”

“Ngươi nói gì?” Khanh Bật Liếu hét lên

một tiếng, hất cái khăn che trên trán ra, năm ngón tay tát lên mặt ma

ma: “Trên đời không có quỷ, bổn cung không tin tà đạo!”

Ma ma kia uất ức bò lổm ngổm trên đất,

sau đó từ từ lui ra: “Vâng… Lão nô nhất định sẽ điều tra ra, nhất định

sẽ tra ra manh mối.”

Trong tổng bộ Minh bang, một vị Du y

trên giang hồ được đón vào, tấm rèm che lại bóng dáng Phiêu Tuyết, một

sợi tơ hồng buộc vào tay nàng, một đầu khác trong tay Du y.

“Thế nào?” Trương Mặc lo lắng hỏi,

“Ai~~” Du y thở dài một hơi, “Mạch của cô nương không bỉnh thường, giống như… thật giống như…”

Ánh mắt Du y hướng lên trên, nói giống như một lúc lâu, cuối cùng vẫn không biết nói tiếp thế nào.

“Giống như cái gì? Ngươi nói đi a!” Hiếm khi nào như hôm nay, Bạch Ngọc yên ổn đứng trong phòng mà không ra ngoài quậy phá.

“Thật giống như… thật giống như… giống như có tin vui?” Giọng nói Du y nhỏ như muỗi kêu.

“Ngươi nói cái gì?” Bạch Ngọc nghe xong, trong lòng thấy cực kì khó chịu, chỉ muốn đạp qua một cước.

“Bạch Ngọc, đừng náo loạn, hắn vừa nói cái gì?” Giọng nói Du y quá nhỏ, Trương Mặc cũng không nghe ra hắn nói cái gì.

Vẻ mặt Bạch Ngọc không vui: “Quan tâm

lời hắn nói làm gì? Ngươi nhìn cái bộ dáng lấm la lấm lét kia xem, chỗ

nào có thể nhìn ra là người sẽ chữa được cho bang chủ? Mau đi ra, mau đi ra.” Nàng làm bộ như muốn đuổi Du y ra ngay lập tức.

Mấy ngày nay Phiêu Tuyết đều bị các

nàng náo loạn đến không chịu nổi, mỗi ngày Trương Mặc đều đưa đến rất

nhiều lang trung, ngay cả đại đệ tử của Thần y cốc từ ngàn dặm xa xôi

cũng bị hắn trói tới, thật sự không nhìn ra một kẻ thư sinh như Trương

Mặc khi làm việc cũng độc ác đến mức làm người ta muốn lọt tròng. Hắn

ngay cả gà cũng không chịu giết mà lại động đao động thương trói cả

người của Thần y cốc đưa về Minh bang! Nghĩ đến Phiêu Tuyết lại thấy

buồn cười. Mặc dù vẫn duy trì được tâm trạng nhưng mối ngày người đến

người đi, ai cũng lắc đầu bỏ đi làm Phiêu Tuyết cũng sẽ khó mà vui lên

được.

Phiêu Tuyết cũng không trông cậy gì vào người tới hôm nay, chỉ muốn xem mạch xong nhanh nhanh, có thể chữa được thì đó chính là đại phúc trời cho.

“Ai~~” Phiêu Tuyết thở dài một hơi sau rèm, thấy bộ dạng thở hổn hển của Bạch Ngọc, nàng cũng không quan tâm Du y kia đã nói gì.

Bạch Ngọc đạp người kia ra bên ngoài, Trương Mặc vẫn chưa từ bỏ ý định ngăn cản Du y bỏ đi: “Trở lại.”

Du y lại loạng choạng đi vào, đã bất

ngờ bị người ta “mời” tới đây còn bị người ta hành hạ, hai chân hắn run

run hỏi: “Công, công tử… còn, còn việc gì sao?”

Trương Mặc nhìn dáng vẻ này của Du y, thật sự vừa tức giận vừa buồn cười: “Kết quả xem mạch vừa rồi thế nào?”

Đôi môi Du y kia run lên, không biết có nên nói hay không? Liếc qua bộ dạng hung thần ác sát của Bạch Ngọc, cảm thấy cực kỳ rối rắm.

“Vị cô nương kia… Giống như, giống như… không bình thường… Mạch, mạch quá yếu… Hình như là có tin vui… Thật

giống như, giống như… chỉ giống như thôi.”

“Cái gì? Ngươi nói có tin vui?” Trương

Mặc quát to một tiếng, trong khoảnh khắc nghe thấy lời nói kia, đầu óc

hắn như trống rỗng.

“Cái gì? Có tin vui?” Phiêu Tuyết từ

đâu nghe được giọng nói Trương Mặc, đột nhiên hất tay, không cẩn thận

vung tay vào lò hương bên cạnh, hương bên trong còn chưa cháy hết rơi

lên mu bàn tay Phiêu Tuyết, làm nàng bị thương. Đau đớn vô cùng chân

thật như vậy nói cho nàng biết nàng không nằm mơ. Lang trung nói nàng có tin vui?

Hài tử, có hải tử của mình rồi? Nàng thật sự có hải tử của A Li?

Tất cả chuyện này có phải sự thật hay không? Nàng thật sự có hài tử?

Phiêu Tuyết không biết giải thích tâm

trạng lúc nào như thế nào, phức tạp, vui sướng, kích động, đột nhiên

nước mắt chảy ra, ngay cả chính mình c