
hiếc
khăn cho Đường Lãnh Phong . Định túm cổ áo anh đánh thêm vài cái nhưng
lại bị Hoàng Phủ Lâm giữ chặt lại "Dừng lại , đây là bệnh viện . Đừng
quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi."
"Cậu hãy tự ở lại đây mà xem lại tình cảm của mình đi !" - Hoàng Phủ Lâm kéo Tiểu Đào cùng Vương Trấn đi ra ngoài .
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh. Đường Lãnh Phong đứng dậy . Anh ngồi
trên chiếc ghế kế bên giừơng . nhìn chiếc khăn choàng trên tay , đường
đan rất tỉ mỉ và đẹp dù đã bị hư hại gần hết nhưng vẫn có thể biết được
cô đã dành bao nhiêu công sức để đan. Trên đó còn dính rất nhiều máu.
Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt cô , thanh âm trầm thấp vang lên thực khẽ "Tại sao không nói cho tôi biết !? Tại sao em lại giữ kín một mình ?"
"Vì cô ấy muốn tạo bất ngờ cho ngài !" - Tiếng của Tiểu Đào vang lên
phía sau lưng . Anh không quay lại vẫn chăm chú nhìn Dư Vũ Lam.
"Ngài có biết Tiểu thư đã từng rất đau khổ vì ngài ? Dù biết đối với
ngài cô ấy chỉ đơn thuần là món đồ chơi nhưng cô ấy lại yêu ngài . Cố
chấp yêu ngài ! Khi biết được mình đã mang thai cô ấy đã hạnh phúc như
thế nào ngài biết không ? Tiểu thừ còn đan sẵn một bộ đồ cho đứa bé .
Niềm hạnh phúc của cô ấy rất đơn giản , chỉ cần ngài yêu cô ấy , đồng ý
đứa bé ấy . Vậy mà , ngài lại nhẫn tâm đối xử với tiểu thư như vậy sao
?..." - Cô nói trong nước mắt . Bao nhiêu uất ức của Dư Vũ Lam , Tiểu
Đào đều thay cô nói ra ... Đường Lãnh Phong từ đầu đến cuối chỉ im lặng . Tiểu Đào nhìn bóng lưng của anh , cô muốn thay Dư Vũ Lam trách anh ,
đánh anh nhưng...dù có làm vậy , thì mọi chuyện cũng không trở lại như
ban đầu...
--- -------
Đường Lãnh Phong ngồi yên nhìn
Dư Vũ Lam ngủ cho đến tận sáng vẫn không nhúc nhích . Chợt hàng mi của
cô cử động nhẹ , từ từ mở mắt ra , đúng lúc Tiểu Đào cùng Hoàng Phủ Lâm
bước vào . Cô vội chạy lại nâng Dư Vũ Lam ngồi dậy "Tiểu thư , cô tỉnh
rồi sao ? Có khó chịu trong người không ?"
Dư Vũ Lam nắm lấy tay Tiểu Đào , thều thào hỏi "Tiểu Đào , trời vẫn còn tối sao ?"
"Tiểu thư...." - Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ là sáng sớm...Tiểu
Đào định nói cho Dư Vũ Lam biết thì đột nhiên cô lại cất tiếng...
"Phải rồi...đứa bé...con của ta..."
"Tiểu thư....em xin lỗi...."
"Đã xảy ra chuyện gì ? Con của ta đâu , đứa bé đâu !?" - Dư Vũ Lam hét lên , cô lắc mạnh người Tiểu Đào .
"Bình tĩnh lại , Vũ Lam !" - Anh đưa tay giữ người cô lại , điềm tĩnh nói.
"Lãnh Phong !? Mau....mau nói cho em biết....đứa bé hiện đang ở đâu ?" - Nhận ra tiếng nói của anh , cô quay sang níu lấy áo anh , nài nỉ.
"Chuyện ở bữa tiệc chỉ là hiểu lầm phải không ? Em tin anh sẽ không làm
vậy. Nói cho em biết...con của em..." - Tiếng khóc nghẹn lại ở cổ họng , khiến giọng cô bị đứt ngoãng , cô lúc này thực rất đáng thương "Lãnh
Phong...anh đừng im lặng nữa....mau nói cho em biết đi mà...huhu...."
Nhìn cô như vậy Hoàng Phủ Lâm thấy rất tội nghiệp, trong lòng rất đau.
Dù Đường Lãnh Phong ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong tâm anh cũng rất đau xót "Vũ Lam...xin lỗi...đứa bé mất rồi , mắt của em tạm thời sẽ
không thể nhìn thấy gì !?"
Nghe câu nói của anh , Dư Vũ Lam
như chết lặng . Bàn tay nhỏ nhắn chợt run lên , từ từ buông cánh tay anh ra . Cô lắc đầu , đau đớn nói "Anh gạt tôi.....không phải . Tôi phải đi kiếm bảo bảo . Phải đi tìm nó...." - Cô giật mạnh cây kim trên tay cố
gắng đứng dậy , nhưng lại sơ ý ngã xuống đất . Đường Lãnh Phong vội đỡ
cô nhưng lại bị cô hất ra , tức giận hét lên "Anh nói đi , tại sao lại
đối xử với tôi như vậy ? Tôi đã làm anh phật lòng điều gì chứ ? Tại sao
lại ném tôi cho người khác ???" Đường Lãnh Phong nhíu mày , để mặc cho
cô dùng sức đánh anh , chỉ lạnh nhạt nói vài chữ "Vì tôi không cần em !"
"Lãnh Phong sao cậu có thể nói như vậy ?" - Hoàng Phủ Lâm cất tiếng . Đến nước này mà anh còn có thể nói như vậy sao ?
"Nhưng đó là lúc trước , còn bây giờ thì khác !"- Thanh âm lạnh lẽo lại phát ra . Khiến cho Hoàng Phủ Lâm và Tiểu Đào đều im lặng .
Dư Vũ Lam ngồi dưới đất , siết chặt lấy áo anh , đầy oán hận nói "Đường
Lãnh Phong...tôi nói cho anh biết từ trước đến nay , tôi chưa từng biết
hận ai , nhưng anh...sẽ là người đầu tiên Dư Vũ Lam tôi oán hận..." -
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi. Nhưng người đàn ônng
ấy , mặt vẫn lạnh tanh , không có chút gì thương tiếc điềm đạm cất tiếng "Chỉ cần em còn hận tôi , thì trong tim em vẫn sẽ còn hình bóng tôi."
Cô tức giận giật mạnh áo anh , dùng hết sức mà hét lên , bao nhiêu oán hận đều nói ra
"Anh đừng mơ tưởng đến việc đó . Dù tôi có chết cũng không bao giờ tin anh ! Đối với loại người máu lạnh , bỉ ổi , còn tệ hơn loài chó như anh thì
Dư Vũ Lam tôi , dù có chết cũng bao giờ yêu anh. Tôi cũng là con người , cũng có tôn nghiêm của mình , anh không cần đứa bé ấy cũng được , hà cớ chi phải hại chết nó ?"
Đường Lãnh Phong mặt vẫn lạnh , tai
vẫn nghe , mắt vẫn thấy những hành động , sự căm phẫn cùng những giọt
nước mắt của cô , tuy rằng trong lòng có một cỗ khó chịu dâng lên nhưng
anh vẫn bình thản nói "Dù thế nào , trên đời này em...chỉ có thể yêu tôi !