
mà nói cho cô
biết, chỉ là...tâm anh khi đó không cho phép anh làm vậy cũng vì nhu
nhước với quá khứ mà anh đã đánh mắt cô , thở dài một cái anh quay
người đi ra ngoài , cẩn thận đóng cửa lại cho cô như một bóng ma biến
mất khỏi tòa biệt thự phương Tây này...
"Hic..cc..." - Dư Vũ
Lam bụm miệng , cô nấc lên thực khẽ...đau đớn mà rơi nước mắt...Là
anh...cô đã sớm biết là anh , khi bàn tay to lớn lạnh lẽo kia chạm vào
mặt cô , cô đã nhận ra có người trong phòng nhưng chỉ nghĩ là Vương Trấn nên im lặng...nào ngờ lại là Đường Lãnh Phong. Hoàng Phủ Lâm đã nói dối cô...
"Huhuhhhh.....hhh...." - Cô úp mặt xuống gối , nước mắt cứ rơi thật nhiều ướt hết chiếc gối trắng , không theo quy luật nào mà
tuôn ra , cả tim cô cũng thắt lên. Tại sao Đường Lãnh Phong lại xuất
hiện ? Tại sao lại nói những lời bi ai đó ? Tại sao lại đến tìm cô ??
Rất nhiều câu hỏi do cô đặt ra nhưng lại không có câu trả lời . Từng
lời từng chữ mà anh nói cô đều nghe rất rõ , ngay cả câu hỏi của anh cô
cũng nghe , cuối cùng là câu nói mà cô đã trông chờ suốt một năm khi ở
Đường gia.
"Còn anh...vạn khiếp luôn yêu em !" - Lời nói của
Đường Lãnh Phong liên tục lặp lại trong đầu Dư Vũ Lam...cô đau khổ ,
siết lấy tấm chăn dày , vùi đầu vào gối mà khóc....Cảm giác một lần nữa
lại tổn thương...nhưng sự tổn thương ấy chính là những câu nói quá muộn
của Đường Lãnh Phong...
--- -------
Sáng sớm , Hoàng
Phủ Lâm đã đi ra ngoài , Đường Lãnh Phong thì đến Pensky đã khảo sát
tình hình , công ty đó anh đã giao cho Mark hơn 10 năm đây cũng là lần
đầu kể từ 7 năm trước anh sang Pháp để khảo sát công ty.
--- -----
"Xin lỗi , tôi không thể giúp ngài." - Tiểu Đào nhíu mày trả lời , kiên quyết từ chối lời đề nghị của Hoàng Phủ Lâm.
"Tại sao ?"
"Ngài còn hỏi lý do sao ? Chính Đường Lãnh Phong đã khiến tiểu thư của
tôi ra nông nỗi này chịu bao nhiêu tổn thương , uất ức vậy mà ngài còn
muốn tôi giúp hai người đó quay lại ? Thật hoang đường" - Anh thực là
quá đáng , sáng sớm đã gọi điện thoại hẹn gặp cô nếu không sẽ đến gặp Dư Vũ Lam , cô không hiểu anh và Đường Lãnh Phong là hai người có hai tính cách khác nhau tại sao lại có thể làm bằng hữu lâu như vậy lại còn
khăng khăng bênh vực anh ta ?
"Cô không hiểu Lãnh Phong bằng
tôi , là do cậu ấy đã tự giam mình trong cái quá khứ 15 năm trước . Cậu
ấy chỉ nhất thời không nhận ra tình cảm của mình thôi." - Hoàng Phủ Lâm
thở dài , điềm đạm cất tiếng, người có thể giúp anh chỉ có một mình Tiểu Đào.
"Nhất thời !? Cũng vì nhất thời nên tiểu thư mới phải
đau khổ như vậy!" - Cô tức giận , đứng bật dậy "Xin lỗi , tôi không
rãnh để nói chuyện với ngài. Tôi phải về."
"Khoan đã...."
Hoàng Phủ Lâm níu tay Tiểu Đào , anh lấy máy ghi âm đưa cho cô "Đây là
những lời từ tận đáy lòng của Lãnh Phong . Cô hãy nghe đi..."
Tiểu Đào đưa tay cầm lấy , cô ngồi xuống , bật lên ! Trong đó là toàn
bộ những tâm sự của Đường Lãnh Phong do Hoàng Phủ Lâm ghi âm . Tiểu Đào
nghe rõ từng chữ một , mày đẹp khẽ nhíu lại.
"Vũ Lam vẫn còn
yêu cậu ấy , dù Vương Trấn có tốt nhưng trong tim cô ấy cũng chỉ có Lãnh Phong . Nếu cứ để cả ba người họ như vậy . Cô không thấy rằng người
đáng thương nhất là Vương Trấn sao ? "
Phải , nếu làm như vậy
kẻ đáng thương nhất chính là Vương Trấn . Dư Vũ Lam và Đường Lãnh Phong
yêu nhau dù cho cô còn hận anh nhưng trong tim luôn có hình bóng của anh . Dù ở bên Vương Trấn thì cũng xem cậu như bạn , há phải chăng Vương
Trấn tự chuốc đau khổ về mình ? Trầm mặc một hồi , Tiểu Đào mới quyết
định "Tôi giúp ngài . Không phải vì Vương thiếu gia hay Đường Lãnh Phong chỉ là tôi không muốn thấy tiểu thư phải đau khổ !"
"Được !
Vậy thì cô phải thường xuyên đưa Vũ Lam ra ngoài ! Mọi chuyện còn lại cứ để tôi lo." - Hoàng Phủ Lâm mỉm cười Tiểu Đào đứng lên cúi đầu chào
“Tôi về đây !”
Hoàng Phủ lâm gật đầu , đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô , khóe miệng khẽ giường lên , anh cầm lấy áo khoác thong thả bước đi.
--- ------ -----
“Tiểu thư , cô dậy rồi sao ?” – Tiểu Đào mở cửa phòng Dư Vũ Lam , ánh mắt
nhìn thấy cô đang ngồi thẫn thờ trên giường , hai bàn tay đan vào nhau , khuôn mặt chẳng có chút biểu tình . Tiểu Đào đi đến bên cạnh khẽ lay
vai cô “Tiểu thư !”
Dư Vũ Lam giật mình , vội trả lời “Có chuyện gì sao ?”
“Bữa sang đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Được rồi...đi xuống thôi !” – Cô đứng dậy , bước chậm rãi ra ngoài ,
Tiểu Đào đỡ cô đi xuống dưới , trong nhà bếp Vương Trấn đã ngồi chờ sẵn , thấy cô xuất hiện liền đứng lên đỡ cô ngồi xuống “Nào , lại đây !”
Anh đưa muỗng cho cô , vui vẻ nói “Ăn thôi , bữa sang là do anh chuẩn bị ! Ăn thử xem !”
“Ừm !” – Cô lấy muỗng múc một miếng canh bỏ vào miệng , rồi lại cất tiếng “Ngon lắm !”
“Vậy ăn nhiều một chút.”
Tiếu Đào ngồi xuống bàn nhìn sắc mặt của Dư Vũ lam , có cảm giác như cô có
tâm sự , và hiện đang rất đau long , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
--- ---------
“Tiểu thư , tâm trạng cô hình như không tốt , hay là em đưa cô ra ngoài đi dạo nhé !”
Dư Vũ Lam đứng bên cửa sổ , điềm đạm trả lời “Ra ngoài ? Được rồi , ta cũng muốn đi dạo