
Cô....mau cút đi !" - Thanh âm trầm thấp vang lên . Đưa tay kéo Dư
Vũ Lam vào lòng đồng thời hất mạnh cô ả ra , lạnh nhạt cất tiếng "Tôi sẽ tính sổ với cô sau , còn bây giờ hãy cút khỏi đây và đừng bao giờ vào
Tập đoàn Lãnh Phong nửa bước."
Hách Linh run rẩy đứng dậy ,
cắn chặt môi dưới chạy khỏi phòng . Hoàng Phủ Lâm cũnng trở về làm việc . Lúc này trong căn phòng của giám đốc rộng lớn chỉ còn hai người , cánh
tay anh anh đanng quàng trên vai cô liền bị cô cầm lấy không chút thương tình mà cắn thật mạnh.
"...em làm gì vậy . Lam Lam ....mau
buông ra !" - Đường Lãnh Phong nhíu mày , trời ạ....cô có phải là
con.....à không . Đau quá... Dư Vũ Lam mặc kệ lời nói của anh , càng cắt mạnh đến khi tay anh rướm máu mới chịu buông ra . Tức giận nói "Anh nói đi , sau này dám để người khác hôn nữa không hả ? Nói mau , nói mau..." - Cô hung hăng đánh liên tục vào người anh đầy giận dỗi. Đường Lãnh
Phong vội giữ hai tay cô lại cưng chiều dụ dỗ "Đâu phải lỗi tại anh !"
"Không biết , em không biết . Là lỗi tại anh ! Nếu không phải anh không đề phòng thì đâu bị cô ta lợi dụng . Thật là quá đáng , rõ ràng là thấy em bước vào lại còn dám hôn anh...hứ..." - Cô giận dỗi trách mắng anh , hệt như một đứa trẻ. Hừ mạnh một cái . Đường Lãnh Phong mỉm cười dịu
dàng trả lời "Được rồi , được rồi , là lỗi tại anh. . Là do anh sai ,
đừng giận nữa."
"Hứ , anh đáng ghét !" - Dư Vũ Lam chu môi bất mãn , phụng phịu quay mặt hờn giỗi. Đường Lãnh Phong bật cười , chợt
hôn cô , sao lại có người. đáng yêu đến thế , thực khiến anh muốn nuốt
trọn cô. Dư Vũ Lam cũng đứng im hôn anh . Đường Lãnh Phong nhéo má cô , cưng chiều nói "Em đó....sao lại hung dữ đến thế cắn anh đến nỗi chảy
máu."
"Ai kêu anh để em thấy cảnh đó." - Dư Vũ Lam bướng bỉnh cãi lại , càng tức giận đánh anh thêm vài cái.
" Được , được ! Do anh sai !" - Kì lạ , cô bắt đầu trở nên ngang ngược
từ lúc nào vậy ? Mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu anh . Haiz...nhưng ai
bảo anh lại yêu người phủ nữ này đến thế thì đành chấp nhận.
Dư Vũ Lam đưa mắt nhìn anh , cô mím môi đưa tay cầm lấy cánh tay đang
chảy máu của anh. Đường Lãnh Phong vội nói "Này...em định làm gì vậy !?"
"Anh đang chảy máu kìa , để em băng lại !" - Cô lí nhí trả lời.
Đường Lãnh Phong bật cười , ngồi xuống ghế , im lặng để cô băng bó vết thương. Băng bó xong cô đứng lên cầm hai hộp bento để lên bàn "Ăn cơm
thôi , em đói rồi."
Đường Lãnh Phong đưa tay kéo cô ngồi trong lòng mình , nỉ non nói "Anh yêu em." - Chưa kịp phản ứng, Dư Vũ Lam đã bị anh hôn , một nụ hôn rất sâu. Ánh mắt tà mị nhìn cô "Khi em gen ,
thật là đáng sợ đấy...haha...không ngờ em lại yêu anh đến thế."
"Ai...ai nói em gen chứ ?" - Dư Vũ Lam đỏ mặt vội chối cãi.
"Không gen , vậy tại sao lại cắn anh , còn cãi nhau với cô ta ?"
"Hứ....chỉ là....chỉ là em...."
"Em sao hả ?" - Đường Lãnh Phong nở nụ cười gian ác nhìn cô , tiếns sát mặt mình gần mặt cô . Dư Vũ Lam né tránh , mặt càng đỏ hơn
"Em.......em......không thèm nói với anh nữa." - Bàn tay nhỏ nhắn đẩy
anh ra , vùng vẫy đứng dậy nhưng lại bị anh giữ tay lại , kéo cô ngồi
vào lòng mình vòng tay chắc khỏe giữ chặt lấy cô "Em định đi đâu ? Không phải đến đây để ăn cơm với anh sao ?"
"Ưm....không muốn ăn
nữa !" - Cô hờn giỗi trả lời , Đường Lãnh Phong mỉm cười , cô quả thật
rất đáng yêu như đứa trẻ vậy thật khiến cho anh không thể ngừng chọc
ghẹo. "Không được , em đã đến đây rồi còn có thể tự do đi về sao ?"
"Mặc kệ anh! Mau buông em ra." - Dư Vũ Lam vùng vẫy , quên mất là đang
ngồi trên chân anh . Đường Lãnh Phong đưa mắt nhìn cô , vẻ mặt xấu xa
hẳn lên "Lam Lam..."
Nghe anh gọi tên cô một cách ôn nhu như
vậy khiến lòng cô chợt mềm hẳn , liền im lặng . Anh lại nói tiếp "Em
đang đốt lửa ở đây...biết không ?"
Khuôn mặt trắng nộn bỗng
chốc hóa đỏ , cô cũng cảm nhận được phía dưới của anh cũng đang nóng
dần. Tim đột nhiên đập rất mạnh , cô lắp bắp nói "Em....em....muốn về
nhà...."
"Em châm lửa cho bốc cháy rồi bỏ đi dễ dàng vậy sao ?"
Nhìn khuôn mặt gian xảo của anh , Dư Vũ Lam chợt run nhẹ , trời ạ.
Khuôn mặt anh dù xấu xa hay gian xảo cũng thật rất đẹp trai.
"Anh....muốn làm gì ?"
"Em đoán thử xem." - Được nước làm tới, anh càng giữ chặt cô hơn , rồi đè cô xuống sofa.
“Oái , anh làm gì vậy ?”
“Em hỏi hoài một câu đó không thấy chán hay sao ?”
“Đường Lãnh Phong…anh….không được làm càn !”
“Hữm !? Anh thích làm càn vậy đấy !”
Dư Vũ lam giật mình , không phải anh định làm ở đây chứ ? Làm ơn…ai đ1o
mau mau xuất hiện đi… Ý nghĩ vừa thoaáng qua , tiếng mở cửa liền phát ra *Cạch…*
Dư Vũ Lam và Đường Lãnh Phong quay sang nhìn , Hoàng Phủ Lâm đứng trước cửa , hơi sững người nhưng sau đó lại cười hì hì “À…tôi
định mang bản báo cáo đến cho cậu…nếu cậu bận thì thôi vậy !...Hai
người…cứ tiếp tục đi . Tôi không thấy gì đâu nhé !” Nói xong liền quay
đi. Khuôn mặt thóang chốc đỏ mặt , dùng hết sức đẩy anh ra “Anh
đó….ưm….” Cái miệng nhỏ xinh vừa mở ra đã bị Đường Lãnh Phong chặn lại
bằng một nụ hôn . Không hiểu sao từ lúc cô ở bên anh , anh đều rất muốn
hôn cô ,