
nh quá ngốc, làm sao em có thể trách anh?" Đường Gia Nghê cười díp mắt,
hai bên cánh mũi nhăn nhăn, để lộ hàm răng trắng, còn vươn ra một tay
bóp chóp mũi của anh.
Động tác thân thiết như thế, đương nhiên sẽ rơi vào trong mắt lãnh đạo công ty ở xung quanh, chẳng qua là ở trước
mặt của cô, Doãn Trạch Vũ không muốn duy trì hình ảnh lãnh ngạo ấy nữa.
"Gia Nghê, tuần sau anh phải bay một chuyến đến New York, em có muốn xin
nghỉ theo anh đi một chuyến hay không?" Anh giọng điệu bàn bạc, ngay cả
cường thế của thời gian qua cũng đã thu hồi, bởi vì tôn trọng cách nghĩ
cùng ý kiến của cô, đã vô tình trở thành một phần hiểu biết của anh.
"Có lẽ em trở về bệnh viện đi làm tốt hơn." Cô ngậm ống hút nước trái cây,
thức ăn ngon đầy bàn cô đều đã nếm mấy lần, vẻ mặt hài lòng.
"Tại sao không muốn đi với anh?" Doãn Trạch Vũ bắt lấy cổ tay mềm mại của
cô, suy nghĩ đến một mình cô ở lại, cảm giác trống vắng liền xâm nhập
vào trong lòng anh, và giọng nói cũng trở nên lạnh như băng.
"Đi
theo anh chỉ biết làm cho anh thêm phiền toái, cho nên em vẫn là ở nhà
chờ anh thôi." Đường Gia Nghê không chút để ý cầm lấy thìa chuẩn bị ăn
món điểm tâm ngọt, một bộ dáng không chịu để tâm làm cho anh cực kỳ
không biết làm thế nào.
Tuy nhiên, ở nhà chờ anh... Là một câu
nói rất ngọt ngào, nhìn cô không chút để ý, bộ dáng vui vẻ ăn món điểm
tâm ngọt, anh thật muốn ôm cô vào trong ngực hôn một cái.
Anh ao ước có một mái nhà, có người nhà quan tâm anh, mà cô thỏa mãn ao ước của anh.
"Nhưng nếu chúng ta quá nhớ đối phương, làm sao bây giờ?" Doãn Trạch Vũ nhìn
vào mắt cô, anh muốn cô cho anh một câu trả lời thỏa đáng nhất, để cho
anh an tâm, một mình cô sẽ rất tốt.
"Nếu rất nhớ, chúng ta gọi điện thoại." Cô mỉm cười.
Anh làm sao không biết, vào lúc nhớ cô, trước tiên sẽ muốn nghe được giọng
nói của cô, trong lòng anh, đã được lắp đầy bằng tình yêu của cô, thậm
chí còn yêu cô sâu sắc hơn bản thân mình.
Doãn Trạch Vũ lặng lẽ
nở nụ cười, quá khứ tổn thương không ích phụ nữ, giờ phút này cuối cùng
anh cũng hiểu cảm giác bước đi trên băng mỏng, hóa ra... Anh cũng sợ
mình được ăn cả ngã về không, thua cả ván bài, ngay cả như vậy, lại
khăng khăng làm theo ý mình, không tiếc mọi thứ cưng chiều cô.
Mắt thấy anh bước lên chuyến bay bay vào trời cao, trong lòng Đường Gia
Nghê là trùng trùng cảm giác mất mát, có lẽ là quen nếp cưng chiều của
anh, anh rời đi khiến cô khó chịu không lý do hồi lâu.
Đầu ngón
tay lướt qua cửa sổ thủy tinh từ airport departure terminal rơi xuống
đất, thỉnh thoảng cô lại nhìn về phía chân trời, người yêu của cô, cứ
như vậy biến mất ở chân trời bát ngát, mặc dù có ngày quay lại, nhưng
trong lúc chờ đợi anh trở về, một mình cô phải chịu cô quạnh.
Chỉ là cô thật không ngờ, cô phải thừa nhận, xa không chỉ những thứ này,
hiện tại trước mặt cô, là một khuôn mặt đã từng có gặp qua một lần.
Ông trịnh trọng gật đầu với cô, vài phút sau đó, bọn họ đã mặt đối mặt ngồi ở trong phòng ăn của sân bay.
"Doãn tiên sinh, xin chào." Ngồi ở trước mặt Doãn Chí Hãn, sau lưng Đường Gia Nghê lại thấy lạnh cả người, hóa ra lạnh lùng trên người của Doãn Trạch Vũ, cùng cha của anh là giống hệt nhau.
"Đường tiểu thư, lần này tìm cô, hơn nữa tìm cô là lúc Trạch Vũ đang đi công tác, tin rằng cô
thông minh như vậy, sẽ hiểu vì sao tôi đến đây."
Đường Gia Nghê
biết, tất cả tiểu thuyết ngôn tình và phim thần tượng đều sẽ có một cảnh như vậy, cô chỉ im lặng không nói, cô không thích đoán, đối với chuyện
gì cũng là nghiêm túc và kiên trì, tất cả đây đều là bản tính vui vẻ
thời gian qua của cô.
"Đường tiểu thư là người hiểu chuyện, tôi đây sẽ không vòng vo mà nói thẳng, tôi không muốn cô ở bên cạnh Trạch Vũ."
"Tại sao?" Cô cười khẽ, "Là ý của Trạch Vũ sao?"
Mặc dù cảm nhận được cưng chiều của anh, nhưng cũng sẽ không thể lúc nào
cũng hưởng thụ mà không sợ mất đi, đó là mỗi một sự bất an của những
người có ở trong tình ái, sợ rằng có một ngày nào đó sẽ bị mất đi.
"Không, đương nhiên không phải là ý của nó, mà là sứ mạng cuộc sống của nó,
trách nhiệm của nó, khiến nó không thể làm theo cảm tính."
"Nhưng, anh ấy muốn ở bên cháu." Cô nhếch môi.
"Cô hiểu sao? Biểu hiện ra hòa nhã, điều kiện là không thể nhu với muội cả
đời, điều kiện trước tiên là, cuộc đời của nó do cái gì mà tạo thành, nó nhất định phải lấy phương thức thế nào để hoàn thành cuộc đời của nó.
Cũng giống như sự xuất hiện của cô, cho nó một cảm giác mới mẻ, nhưng mà cảm giác mới mẻ qua đi, có lẽ nó sẽ lạnh nhạt với cô, sau đó khoát khỏi cuộc sống của cô, con trai của tôi tôi quá rõ, thực sự nó không thể ở
bên cô." Doãn Chí Hãn nhấp một ngụm trà, liếc xéo cô một cái.
"Bác thân là cha, không muốn để cho con trai bác được trải qua hạnh phúc
sao?" Câu nói của Đường Gia Nghê làm cho ông suýt nữa phun ra ngụm trà.
"Hạnh phúc? Cuộc đời của chúng tôi, là không nói đến vui vẻ hạnh phúc gì đó,
chỉ biết nghĩ đến lợi ích và quyền lực, hạnh phúc có thể cho cô cơm áo
không lo, quyền cao chức trọng không? Tôi nghĩ câu trả lời là không."
Doãn Chí Hàn khinh