
, anh mới ý thức được Đường Gia Nghê vẫn chưa quay về.
"Chết tiệt!" Trước tiên anh chỉ đoán rằng có lẽ cô bị lạc đường rồi.
Căn lầu này diện tích rộng lớn, ngay cả người làm việc ở đây trong nhiều
năm, cũng sẽ có phát sinh tình huống đi nhầm hướng, nhưng anh không ngờ
rằng là có người khóa trái cô ở trong phòng nghỉ, hơn nữa bởi vì cố ý
trốn tránh những ánh mắt nghi ngờ ấy, cô cũng đi đến một phòng nghĩ vắng vẻ xa văn phòng của tổng giám đốc nhất.
Một cú điện thoại của
Doãn Trạch Vũ, gần như kinh động cả tòa lầu rộng lớn, tất cả nhân viên
an ninh đều nhanh chóng điều phối và phân nhóm nhỏ tiến hành tìm kiếm ở
các tầng lầu, còn lại điều tra giám sát băng ghi hình.
"Tổng giám đốc, tôi nhìn thấy cô ấy cầm cốc nước đi qua bên này, có lẽ là lúc mười giờ sáng." Có mấy người đã gặp qua Đường Gia Nghê chen lấn tiến đến để
cung cấp manh mối.
"Nhưng, đều đã cho tìm khắp phòng nghỉ bên này rồi..." Doãn Trạch Vũ nghi ngờ anh lạnh lùng nhíu mày.
Ngày thường đối với tổng giám đốc này là chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng vào
lúc này tiếp cận nhìn vẻ mặt lãnh khốc của anh ta, còn có khuôn mặt lo
lắng, thậm chí may mắn đối thoại với anh ta, mọi người đều chìm đắm
trong khí chất lạnh lùng của người đàn ông thành công này không cách nào tự thoát khỏi.
Thấy anh để tâm với một người phụ nữ như vậy,
điều này vượt qua lời đồn mà trên tạp chí nhận xét rầm rộ về lễ đính hôn trước đó không lâu, rốt cuộc bọn họ mắt thấy một mặt chân thực của tổng giám đốc lãnh khốc bọn họ, rất nhiều lời đồn tự sụp đỗ.
"Ở cuối
hành lang này, còn có một phòng nghỉ, không biết Đường tiểu thư có ở bên trong hay không?" Có người nhớ tới gian phòng nghỉ ít người đến này.
Doãn Trạch Vũ không nói hai lời bước đi về phía gian phòng nghỉ đó, đến cửa, anh dùng lực gõ vài cái lên cửa, nghe được Đường Gia Nghê đáp lời, liền bảo cô tránh ra một chút, sốt ruột anh cũng không có nhìn thấy khóa,
liền một cước đá văng cánh cửa.
"Gia Nghê!" Anh không quan tâm
đến đám người theo đuôi vây xem, ôm hình nhân khiến lòng anh nóng như
lửa đốt ở trước mặt vào trong lòng, "Đồ ngốc, anh suýt lo lắng gần
chết!" Anh không chút nào che dấu cảm xúc của mình.
"Hu... Em gọi rất lâu, cũng không có ai đáp lại, cho nên lẳng lặng ở chỗ này chờ, em
biết anh nhất định sẽ đến tìm em." Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủy khuất,
sau đó vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn về phía đám người kinh ngạc không thôi ở phía sau anh.
"Bọn họ..." Trên mặt cô nổi lên hai quệt phi hồng.
"Tổng giám đốc vì cô, suýt hủy đi tòa lầu này!" Một nhân viên quản lý bên cạnh nhẹ giọng nói.
"Mọi người trở về làm việc đi." Doãn Trạch Vũ sơ tán đám người, sau đó quay
người lại ôm chặt Đường Gia Nghê, nhìn về phía trần nhà thở ra một hơi
thật dài.
Nếu như đánh mất cô, anh thực sự không biết nên làm thế nào cho phải, ở trong cuộc đời ba mươi mốt tuổi của anh, rốt cuộc xuất
hiện một người anh thành tâm sẵn lòng bảo vệ, coi cô như mạng của mình.
Doãn Trạch Vũ ôm lấy cô đi đến nhà ăn công ty, sau khi kéo ra một cái ghế cho cô để cho cô ngồi xong, ngồi xuống ở trước mặt cô.
Lần đầu tiên anh cảm giác cuộc sống là ấm áp như vậy, có thể ngồi ở bên
cạnh người mình yêu, chọn tất cả đều là thức ăn cô thích nhất.
Nhìn bộ dáng chán ăn của cô, Doãn Trạch Vũ gần như muốn động thủ đem thức ăn ngon này đến trong miệng cô, anh biết mình sẽ làm hư cô, nhưng ngay cả thân bất do kỷ cũng muốn đối tốt với cô, cưng chìu cô.
"Trạch
Vũ, sao trễ như vậy mới đi tìm em?" Mặc dù một chút Đường Gia Nghê cũng
không thèm để ý bị nhốt, nhưng mà trễ như vậy anh mới đến giải cứu cô,
cô cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
"Anh… Anh xin lỗi, bởi vì anh quá
tập trung tinh thần vào công việc, cho nên..." Anh đặt đũa ở trên cái
đĩa, bưng lên nước đá uống một hớp, "Em sẽ không trách anh chứ!"
Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã bắt đầu để ý đến ấn tượng của mình
trong lòng cô, anh đối tốt với cô, không hề giở trò xấu với cô, ngay cả
trò đùa quái đản cũng không cho phép, lại càng không muốn đề cập đến
những người phụ nữ anh qua lại lúc lạnh lúc nóng, lúc gần lúc xa.
Bởi vì bất kỳ một ánh mắt thất vọng, bất kỳ một sự kinh sợ run rẩy, bất kỳ
một tâm tình bi thương của cô, đều sẽ làm chấn động nội tâm của anh,
khiến cho tim của anh cùng một lúc thất vọng theo, cùng sợ hãi, cùng đau lòng.
Cưng chiều cùng che chở đối với một người khác như vậy, là chưa từng có trải qua trong cuộc đời của anh. Anh rất khẳng định, cô
tỏa sáng như một tia nắng mặt trời đi vào trong cuộc sống nội tâm u ám
của anh, trái tim của anh cố hấp thu phần ấm áp này, cũng nương tựa vào
trên phần ấm áp này.
Nếu như nói đó là một liều thuốc độc tinh
thần, không bằng nói là thuốc hay cứu chữa lạnh lùng của anh, để cho anh hiểu được ngoại trừ lợi ích và quyền lực, trên thế giới có một loại
thuần khiết và hạnh phúc, là tất cả tiền bạc cũng không mua được.
Đó là một sự ấm áp chỉ có con người mới có thể mang lại hạnh phúc, thuộc
về món quà vô tư nhất của cuộc sống, trong sinh mệnh của anh trải qua
những người đó, chưa bao giờ từng làm cho anh vui tai vui mắt như vậy.
"A