
y cái nhìn kia có cảm giác đao cứng róc xương, “Bằng
không ta bắn ngươi thành con nhím, chết cũng khó xem!”
Tiểu Hoàng kéo chặt tay áo của ta: “Tiểu Dật, ngươi muốn bỏ lại ta?”
Ta trầm thấp ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ta làm bộ muốn nhảy, ta và ngươi một
người một bên đóng cửa sổ lại, sau đó chạy xuống lầu một, nếu giờ không đi thì
không còn kịp rồi.”
Lần này hắn chịu nghe lời, gặp ta nhảy lên, móng vuốt mập mạp vung lên, cửa sổ
đóng lại trong nháy mắt, ta thấy mặt Phượng Triêu Văn lộ vẻ vui vẻ, phi thân
lên cách tường lửa vươn hai tay, áo khoác như cánh đen cực lớn, phồng lên, như
chim ưng hùng dũng sắp giương cánh...
Ta giống như còn lờ mờ nghe thấy Yến Bình kêu gọi, đó là xưng hô ta chưa bao
giờ nghe được trong miệng hắn.
“Tiểu Dật ——”
Lửa mạnh bốc lên, bao vây trọn Cẩm Tú các, thời điểm ta cùng với Tiểu Hoàng
chạy đến lầu một, cửa sổ bốn phía đã cháy, khói đặc cuồn cuộn, Tiểu Hoàng níu
chặt lấy tay áo ta, tại rất nhiều năm trước kia, ban đêm ta bị tuyển làm thư
đồng, ngủ ở điện tại đông cung của thái tử điện hạ Đại Trần cung, cho tới bây
giờ không ngờ tới, có một ngày ta sẽ cùng với vị thiên tử niên thiếu này bước
trên đường chạy trốn.
Lúc trước cha ta từng đem các mật đạo trong nội cung vụng trộm vẽ ra cho ta, ép
buộc ta chết cũng phải nhớ kỹ.
Ông nói, nếu ai khi dễ con ta, ngươi liền từ trong mật đạo vụng trộm chạy về
nhà, mọi sự có cha!
Ta run rẩy khởi động cơ quan trong lòng đất, chỗ dựa vào tường lộ ra một cái lỗ
nhỏ đen sẫm chỉ chứa một người chui vào, giúp Tiểu Hoàng nhảy xuống, hắn chui
vào nửa cái thân thể, nửa khác lại mắc kẹt... Quả nhiên quá béo sẽ chết người!
Ta hung hăng đạp một cước lên bờ vai hắn, hắn kêu thảm một tiếng, lại đạp bả
vai bên kia, hắn lại hét thảm một tiếng, trong tiếng lửa mãnh liệt, nghe được
bên ngoài náo không thôi, có hộ vệ lớn tiếng ồn ào: “Điện hạ, không thể... Điện
hạ, xin nghĩ lại...”
Tiểu Hoàng nhanh như chớp từ mật đạo lăn xuống dưới, ta cũng nhảy xuống, cửa
động chậm rãi đóng lại, không khí lạnh buốt âm lãnh ẩm ướt đập vào mặt, ngăn
cách với tất cả thế giới bên ngoài, đem ân oán tình thù trước kia của ta, Đại
Trần cung phồn hoa như mộng, chút ít cười vui, nước mắt ta từng lưu lại trong
toà thành trì kia, bi thương hối hận tuyệt vọng, chấp niệm thê lương ở đáy
lòng, tất cả đều để tại phía sau.
Cùng Tiểu Hoàng đi vội hai canh giờ trong mật đạo tối tăm, đến lúc chúng ta từ
trong mật đạo bò lên, ở dưới núi xanh ngoài thành nhìn đầy sao sáng trên đầu,
thời điểm dòng sao sáng chói, ta nghĩ, ta sẽ không bao giờ trở về Đại Trần
cung, không bao giờ trở về tòa thành trì kia nữa.
Núi xanh làm bạn, sống quãng đời còn lại cùng rừng núi, kỳ thật không tồi.
Thế tử Ích Vương say rượu
cưỡi ngựa đạp hoa màu, bị kết tội, Phượng Triêu Văn vung bút, đem tiểu tử không
biết trời cao đất rộng này áp tải đến nông thôn cải tạo lao động, ba tháng sau,
ta may mắn mắt gặp thế tử Ích Vương từ nông thôn trở về.
Thanh niên sắc mặt ngăm đen, quỳ gối trong Trọng Hoa điện liều mạng dập đầu
xuống: “Bệ hạ, thần đệ biết sai rồi, cầu ngài đừng cho thần đệ đi nông gia nữa,
thức ăn như đồ ăn heo chó, so với làm tạp dịch ở Vương phủ còn khổ hơn... Hoàng
huynh...”
Nga Hoàng lặng lẽ nói thầm bên tai ta: “Lần này xem ra thế tử đã sửa được rất
nhiều. Lúc trước da thịt gầy yếu, hai mắt vô thần, ma ma trong nội cung đều nói
hắn bị tửu sắc vét rỗng thân thể...”
Lúc ta mới tới thì lá gan tiểu cung nữ này nhỏ nhất, sao biết sau đó mới phát hiện,
trên dưới trong nội cung không có chuyện nàng không biết. Chỉ là nàng còn nhỏ,
lại một bộ dạng thành thật nhát gan, mọi việc nhét chặt trong lòng không lên
tiếng thôi.
Chúng ta tránh ở sau tấm bình phong xem náo nhiệt, Ích Vương lão lệ tung hoành,
chỉ vào nhi tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đều là ngươi nghiệt tử này
không học giỏi, bệ hạ trừng trị nhẹ rồi, nên cho ngươi ở trong nhà nông dân ở
nông thôn cả đời, nhớ kỹ việc đồng áng không dễ...”
Nga Hoàng lại cắn lỗ tai ta: “Ích Vương đây là nói nói nhảm. Nghe ma ma nói,
Ích Vương chỉ có môt đứa con trai này, sủng đến muốn có sao cũng không chịu cho
trăng sáng, trong phủ có một đám cơ thiếp, còn luôn luôn chạy đến thanh lâu,
mang theo con cháu quý thích trong kinh hồ đồ cả ngày, chọc tức vương phi bệnh
vài lần, quyết định vào trong trang bái phật, sự vụ trong phủ giao cho trắc phi
quản lý.”
Mắt phượng của Phượng Triêu Văn lẫm liệt: “Không bằng dựa vào Vương thúc nói,
thế tử ở nông thôn rèn luyện thêm mấy tháng?”
Thân thể mập mạp của Ích Vương nhịn không được run rẩy, ta cảm thấy hắn là đau
lòng!
Thế tử Ích Vương cũng khóc lóc nỉ non, đầu không ngừng dập xuống đất. Phượng
Triêu Văn xoa xoa trán, bộ dạng rất là bất đắc dĩ: “Vương thúc đứng dậy đi!”
Ích Vương ngoan ngoãn bò dậy, đứng ở một bên câm như hến.
Nghe nói tiên đế Đại Tề có bảy tám huynh đệ, lúc Phượng Triêu Văn bắt đầu làm
thái tử những thúc thúc này liền nhìn chằm chằm, đến khi hắn là người đứng trên
thiên hạ, tiếp nhận giang sơn này từ trong tay cha của hắn, đem một đám thúc
thúc