
ư vậy, khi trở về, đoán chừng Nam Tĩnh lại không tha cho nó. Để cho nó ở khách
phòng trong lầu một một buổi tối đi."
"A. . . . . ." An Nhiên ấp úng, "Ở nhà chúng ta?"
Đêm đã khuya, An Nhiên nằm trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được. Nghĩ tới máy điều hòa không khí nhiệt độ không cao, anh có thể bị cảm
lạnh không; cũng không cho anh uống nước, khẳng định khát rất khó chịu. . . . . .
Cô lặng lẽ mở cửa phòng, nhẹ nhàng bước xuống lầu, chuẩn bị lẻn đến phòng khách xem Nam Tịch Tuyệt một chút. Ai ngờ mới vừa
xuống cầu thang lại bị hù giật mình, trong phòng khách có một bóng đen,
dường như đang không biết làm thế nào.
Tối nay ánh trăng rất sáng, sau khi thích ứng với ánh sáng cô liền phát hiện ra đó là Nam Tịch Tuyệt.
"Anh muốn cái gì?" An Nhiên đỡ anh đến cạnh ghế sofa ngồi xuống. Anh ho khan mấy tiếng, thanh âm khàn khàn nói: "Nước."
An Nhiên đem nước đưa cho anh, anh uống xong, hình như đã hiểu rõ ràng nơi này: "Đây là nhà em?"
An Nhiên gật đầu một cái: "Mẹ em thấy anh uống nhiều, liền. . . . . ." Nam Tịch Tuyệt đột nhiên ôm lấy cô, hại cô thiếu chút nữa cắn phải đầu
lưỡi, "Anh, không có sao chứ?"
Hô hấp của anh có chút thô, chỉ là ôm cô, gương mặt dán tại cổ cô như có như không liếm. An Nhiên giơ tay lên, vòng chắc anh, trấn an vỗ vỗ lưng của anh.
Nam Tịch Tuyệt
ôm eo của cô bế cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu hôn lên vành tai nhạy cảm
của cô, càng thêm ôm chặt thân thể mềm mại người con gái trong ngực.
Nhiệt tình của anh làm cho cô có chút không chống đỡ được, vội vội vàng vàng đi sờ chén nước, đưa cho anh: "Uống nước đi."
Nam Tịch Tuyệt phát ra thanh âm hàm hồ, An Nhiên tò mò không biết là anh có muốn hay không. Nụ hôn của anh ở bên tai cô lưu luyến không đi, khiến
cô cảm thấy hôn mê.
"Đút anh." Anh nói.
An Nhiên đem chén nước đút tới bên miệng anh.
"Ngốc." Anh lầu bầu một tiếng, cúi đầu, uống một hớp lớn, sau đó chặn miệng của An Nhiên lại.
Cho đến khi An Nhiên nuốt xuống ngụm nước mà anh đẩy vào, Nam Tịch Tuyệt
mới hài lòng rời khỏi môi cô, liếm liếm khóe miệng còn dính nước, "Hiểu
không?"
Toàn thân An Nhiên như nhũn ra, cô chưa bao giờ biết, một cái hôn cũng có thể sắc ^ tình như vậy, đầu lưỡi đưa đẩy truy đuổi tràn đầy tính ám hiệu, khơi lên kích động ẩn sâu trong thân thể .
Nếu như không phải do rượu cồn, Nam Tịch Tuyệt sẽ không nhanh như vậy, chỉ
là tối nay, anh có chút không đợi kịp, muốn dạy cho cô nhiều hơn.
Cô giạng chân ngồi trên đùi anh, không chút nào ý thức được loại tư thế
mập mờ cùng nguy hiểm này. Tay anh đặt ngang hông cô từ phía dưới làn
váy tham lam tiến vào, giữ chặt cái mông vểnh lên của cô. Ngoài dự đoán cảm giác rất tốt, anh hài lòng phát ra tiếng than nhẹ.
Cả người
An Nhiên khẩn trương cứng đờ, không biết nên hay không nên ngăn cản hành động của anh. Có phải có chút quá nhanh hay không? Không không, cô lắc
đầu một cái, cùng anh ở chung một chỗ, như thế nào đều được.
"Không thích?" Nhìn cô lắc đầu, anh dừng lại động tác vuốt ve .
"Không phải." An Nhiên ôm cổ của anh, vùi đầu đến vào cổ anh, ". . . . . . Thích."
Khi ngón tay anh mang theo vết chai sạn chạm lên hai đỉnh phấn hồng mềm mại thì An Nhiên khó nhịn mà phát ra tiếng rên rỉ. Anh nhẹ nhàng cố ý trêu chọc, đưa tới thân thể cô run rẩy. Cô bởi vì ngượng ngùng mà cố ý áp
chế thanh âm vang lên bên tai, giống như ở trong tim anh, biểu hiện của
thân thể anh chính là biểu hiện ra khát vọng đối với cô.
Nụ hôn
cực nóng dọc theo gáy của cô trượt xuống, khe khẽ đẩy đẩy cô ra một
chút, chui ở trước ngực cô, cách một tầng áo thật mỏng, trêu trọc mà hôn lên ngực cô.
An Nhiên nhỏ giọng rên rỉ giống như khóc thút
thít, cô luống cuống ôm chặt anh, cắn môi tận lực áp chế kích động muốn thét chói tai.
Anh không hài lòng, muốn nhiều hơn. Anh chính là
đang mượn hơi rượu, còn có bóng đêm che giấu mà khi dễ cô. Không biết từ lúc nào, trong giấc mơ của anh đều có cô xuất hiện, khiến anh cả người
đầm đìa mồ hôi tỉnh dậy sau giấc mộng dây dưa phiền loạn, anh thậm chí
còn hận mình, làm sao lại có loại tư tưởng kia đối với cô! Thân mật chạm tới, hôn, vuốt ve, anh hưng phấn cơ hồ không cách nào kiềm giữ được.
An Nhiên cũng hiểu biết chút ít, tự nhiên cũng biết cái đang chĩa vào mình ở phía dưới là cái gì. Nam Tịch Tuyệt hình như là cố ý, nắm chặt hông
của cô, khiến cô càng dán chặt vào thân thể của anh, ma sát, còn có nhỏ
nhẹ va chạm.
Cô lo lắng nghe động tĩnh trong nhà, chỉ sợ Nhập Hồng hoặc là An Diệc Bác đột nhiên xuống lầu. Cửa phòng khách đột nhiên mở ra.
Cô lo lắng nghe động tĩnh trong nhà, chỉ sợ Nhập Hồng hoặc là An Diệc Bác đột nhiên xuống lầu. Đột nhiên cửa phòng khách mở ra.
Là Khâu Thiếu Trạch, hắn không mở đèn, chỉ dừng lại ở cửa ra vào một lúc
sau đó đi lên lầu, tiếng bước chân nặng nề mà chậm chạp.
An Nhiên thật vất vả mới khuyên được Nam Tịch Tuyệt trở về phòng khách ngủ, lại
bị anh đè xuống giường"Cợt nhã" một phen mới có thể thoát thân. Cô che
khuôn mặt đang đỏ lên của mình chạy lên lầu, không tự chủ nhớ tới lúc
vừa rồi, anh cứ như vậy làm với cô, mặc dù cách quần áo, nhưng.