Insane
Khuất Phục

Khuất Phục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325131

Bình chọn: 8.5.00/10/513 lượt.

sẽ không tổn thương em.”

“Anh nói nếu tôi nghe lời, chính là khiến tôi sống bên cạnh anh …” Trữ Dư Tịch làm sao lại nghe không hiểu lời của hắn?

Thi Dạ Triều cười khẽ. “ Thật thông minh, sống bên cạnh tôi không tốt sao?”

“Anh,mơ,đi!” Nàng kiên quyết gần từng chữ, rốt cuộc khiến cho nụ cười trên mặt Thi Dạ Triều dãn ra hết mức.

Nhưng động tác trên tay lại vẫn dịu dàng như cũ. Hắn khẽ vuốt sống lưng nàng, giọng nói đều đều.

“Thái tử chưa biết, phải không?”

Nàng cau mày cắn môi chịu đựng, không biết hắn sẽ nói ra thứ gì.

“Có phải em không muốn cho hắn biết chuyện chúng ta phải không?”

“Câm miệng! Tôi với anh không có chuyện gì cả! Không có chuyện gì cả!” Nàng

không thể chịu đựng nữa, bắt đầu liều mạng muốn tránh thoát gã.

Thi Dạ Triều thả lỏng vòng tay ôm nàng trong ngực, nhưng lại tiếp tục kiềm chế nàng.

“Đừng phủ nhận tàn nhẫn vậy, mặc dù nó không chỉ khiến mình em đau đớn, nó

cũng khiến cho tôi đau.” Hắn ta nắm lấy tay nàng, đè chặt vào lồng ngực

mình.

“Nơi này, nó đau lắm, tiểu Tịch, em xuống tay ác như vậy,

thiếu chút nữa muốn mạng của tôi.” Dưới lớp sơ mi mỏng, nơi đó có một

vết dao rất sâu. Những đau thương nàng gây ra cho hắn ta, hữu hình, vô

hình đều ở đây.

“Tôi nên xuống tay chính xác một chút, đã có thể hoàn toàn lấy mạng anh!” Nàng hận, hân một dao kia không thể đâm chết hắn ta!

“Tôi cũng hy vọng là vậy, chết rỗi, sẽ không muốn em phát điên lên, rồi lại không thể chiếm được em.”

Hắn nhìn nàng thật sâu, xem nàng như trân bảo.

“Tiểu Tịch, tôi trở về, chỉ vì muốn làm một chuyện.”

Gương mặt nàng hiện vẻ sợ hãi và hận thù, in rõ trong mắt hắn.

Trong mắt hắn hiện lên lời thề son sắt quết phải thực hiện, lại khiến lòng nàng kinh khiếp.

“Em nói xem, nếu thái tử biết chúng ta đã từng ….” Anh ta khéo léo đến bên

tai nàng, mùi hương ngọt ngào bám lấy nàng. “ Biết chúng ta đã từng lên

giường, hắn sẽ thế nào đây? Còn có khả năng sẽ yêu em sao?”

Rõ ràng cảm nhận được sự cứng ngắc của nàng, tâm trạng như tro tàn tựa bi thương của nàng. Hắn ta cười tuỳ ý làm bậy.

“Tôi trở về, chỉ có một mục đích.”

“Hoặc là hoàn toàn chiếm được em, hoặc là hoàn toàn…..”Hoàn toàn ….

“Thi Dạ Triều! Anh đừng ép người quá đáng! Anh dám động đến anh thái tử tôi

sẽ không bỏ qua cho anh!” Nàng không thể nhịn được nữa hét lên, nước mắt không kìm được mà xông ra.

Thi Dạ Triều dường như muốn bật cười, cưng chiều lại dịu dàng lau nước mắt nàng, những hạt nước mắt ấy quả

thật muốn đốt phỏng tay hắn.

“Rất tốt, tôi rất vui được gặp lại

em lần nữa, rất quyến rũ, rất khác Trữ Dư Tịch, khiến tôi … càng muốn

cột em vào bên cạnh, từ từ thuần phục.”

“….”

“Tiểu Tịch, tin tôi đi, em sẽ thuộc về tôi, không bao lâu nữa.”

Trong mắt Hoàng Phủ Triệt, thật sự anh đã đôi lần bị Nhan Loan Loan hớp hồn.

Giống như bây giờ, xuyên qua chiếc ly thuỷ tinh, anh nhìn thấy Nhan Loan Loan xinh đẹp phong tình trong sân nhảy, nhìn cô uống rượu một ly lại một ly như uống nước. Cuối cùng, cô chống đầu, tựa như nằm trên quầy bar, ngẩn người nhìn cái gạt tàn thuốc, cô nhắm mắt, hai phần ba gò má đã đỏ ửng, vài sợi tóc rũ xuống trước trán.

Những chỗ thế này, loại phụ nữ như Nhan Loan Loan được mang hai chữ : báu vật.

Đàn ông không ngừng đến gần, tuy nhiên cũng mất hứng mà về.

Lại hai người đến, một trái một phải, đàn ông phát huy mọi mưu mẹo của mình để gây sự chú ý với cô. Cô lại chẳng xem ai ra gì, hoàn toàn bị cuốn

vào thế giới của riêng mình. Một trong số những người đàn ông đó dường

như không thể chịu đựng thêm nữa, cố bắt tay, chạm vào vai cô, sau lại

trượt xuống bên hông cô.

Hoàng Phủ Triệt đứng trước lan can lầu

hai, tất cả đều thu vào tầm mắt mình. Chút tia sáng u ám ẩn dật trong

gương mặt mờ mịt, không rõ là vui mừng hay đang tức giận.

“Cậu không ngăn lại sao, cứ đứng nhìn như vậy?” Trình Diệp dập tắt điếu thuốc, rốt cuộc không nhịn được liền hỏi.

Hoàng Phủ Triệt xem thường, mặc cho người phụ nữ bên cạnh cười híp mắt, chui

rúc vào lòng mình, tay vuốt ve mái tóc của cô ả. Chân mày không khỏi

chau lại.

Mái tóc của người phụ nữ này, không bằng được lấy một nửa của Nhan Loan Loan.

Tả Thiệu Thần chà chà cằm, hai cùi chõ đặt trên chất gỗ. “ Hai người đến bước nào rồi? Ra tay chưa?”

“Nó không phải là vấn đề. Nhanh quá, cũng không tốt.” Mục đích của Hoàng

Phủ Triệt, không chỉ dừng ở đây. Cho nên, anh không vội. Ánh mắt lạnh

nhạt của anh, trong nháy mắt bắn ra vài tia nhìn sắc nhọn. Anh chợt nhớ

đến cô, bao gồm cả thứ cảm giác tốt đẹp ấy, mỹ ngữ quả nhiên từ trong ra ngoài đều hút hồn.

Tả Thiệu Thần cười xấu xa, vung tay vung

chân. “ Đồ đàn bà xấu xí, tôi sẽ chờ xem cô khóc thế nào! Nhị thiếu, cậu cũng đừng để an hem mất thể diện.”

“Cậu không phải cược cậu ta thua sao?” Trình Diệp chau mày.

“A….” Trên mặt Tả Thiệu Thần lập tức xuất hiện vẻ mâu thuẫn.” Nhị thiếu, cậu

không phải đã quá khinh thường Nhan Loan Loan này sao, cô ta không phải

dạng ngoài mặt dễ đối phó như vậy.”

Anh ta gãi gãi đầu.

“Thật ra thì tôi muốn nhìn thấy cả hai bên.”

Anh ta vừa muốn nhị thiếu trả thù cho tiểu Nguyễn, lại muốn thấy vẻ kin