Snack's 1967
Khuất Phục

Khuất Phục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324741

Bình chọn: 8.5.00/10/474 lượt.

bên trên bàn tay hắn trượt theo đôi môi mềm mại bóng loáng của cô rời đến trên chiếc lưng trần vuốt ve.

“Em đã không nghe lời, đừng trách tôi không nhắc nhở em...”

Giọng nói khàn khàn của hắn hiện tại là thứ hấp dẫn cô hơn cả.

Chỉ là hắn không biết, giờ phút này, trong đầu Trữ Dư Tịch đều là tất cả hình ảnh khủng bố mà Thi Dạ Triều đã làm đối với cô vài năm trước...

Khi hắn cúi người, chiếc vòng cổ vàng trắng của hắn ở trên lưng cô dao động.

Cảm giác lạnh lẽo mà kim loại mang lại, khiến cho cô nhớ lại cảm giác có loại sinh vật nào đó.

Đôi mắt cô đờ đẫn mở to, đồng tử bởi vì hồi ức mà nhanh chóng co rút lại. Ngón tay vì dùng lực quá sức mà đốt ngón tay hiện lên gân xanh.

Cái buổi đêm hôm trước kia, cũng giống như hiện tại

Mooth người đàn ông khiến cô khốn đốn, mà chiếm đoạt cô. Thủ đoạn cường ngạnh bá đạo, bức bách cô phải tiếp nhận sự xâm chiếm của hắn.

Hô hấp cô ngày càng cấp bách, bắt đầu không thể điều khiển tự động run rẩy. Sau đó, tiếng kêu cũng không thể phát ra được.

Cô đau đớn, cô sợ hãi, cô kỳ vọng, lại....tuyệt vọng.

Con rắn của Thi Dạ Triều.

Các chủng loại rắn, bộ dáng ngắn, thô nhỏ, có độc, không độc...

Cổ tay cô bị trói bởi một thứ lạnh lẽo, cô không cách nào phân biệt được đó là loại rắn gì, cô không dám nhìn. Trừ bỏ của hắn trên môi cô, cô còn có cái loại cảm giác giống như sinh vật của hắn cùng một chỗ, có thể vẫn nhấm nháp thể vị thành niên của cô,

Cô gắt gao cắn chặt môi. Thậm chí cô còn có cảm giác cái lưỡi của hắn liếm trên thân thể cô. Giống như ngón tay hắn, đang dao động trên người cô vậy.

Hắn mang theo thành kính, sùng bái vẻ đẹp, cùng da thịt tuyết trắng không hề tỳ vết của cô.

Hắn nói, Tiểu Tịch, em thật đẹp.

Hắn nói, Tiểu Tịch, thả lỏng một chút.

Hắn tách hai chân cô ra, nâng mông của cô lên, cứng rắn của hắn cứ thế mà đặt ở nơi yếu ớt nhất của cô mà nghiền nát.

Hắn nói ở bên tai cô, dịu dàng đến cực điểm.

Tiểu Tịch, thả lỏng một chút, nơi này...ngón tay hắn đột nhiên đâm vào, từng chút từng chút một đâm vào rồi rút ra liên tục.

Noi này thật chặt, anh không muốn yêu em quá đau.

Hắn cố gắng, kiên nhẫn, lại vẫn cứ không sao khiến nơi đó của cô ướt át.

Tiểu Tịch, em không muốn sao? Không muốn tôi sao?

Giọng nói của hắn, tựa hồ như đang thở dài vậy.

Mà ánh mắt của cô, lại khiến lòng hắn đau đớn. Môi hắn gợi lên, gương mặt xinh đẹp, mang theo nụ cười có chút tàn nhẫn.

Em không muốn, cũng phải muốn. Tiểu Tịch, bởi vì tôi muốn em, em phải là của tôi!

Hắn ngậm lấy môi cô, dẫn dắt chính mình, cường thế xông vào cô.

Một loại cảm giác bị xé rách đau nhức, để cho cô ngẩng đầu lên, một hơi kìm nén ở nơi đó, không thể đi len, bị bẽ mặt. Bên trong đôi mắt sáng trong, ánh mắt hắn bị sa vào tình dục cùng khuôn mặt chiếm đoạt điên cuồng.

Cô gần như bị co rút mất hết sức tập trung, khiến cô không thể động đậy. Trong đôi mắt hắn hiện lên tia ẩn nhẫn, mồ hôi toát ra đầy trên mặt hắn.

Tiểu Tịch, Tiểu Tịch của tôi, em cuối cùng cũng là Tiểu Tịch của tôi...

Trên khuôn mặt xinh đẹp của người đàn ông, cảm giác vui sướng khi chiếm đoạt được cô không hề che dấu. Cô nhìn thấy, khóe mắt cuối cùng cũng vẽ ra một dòng nước mắt trong sáng.

...

Thái tử không biết những thứ này, nếu hắn biết, hắn nhất định sẽ không đối xử tàn nhẫn với cô như vậy

Nam tính của hắn, cuối cùng cũng nhịn không được, thăm dò, đi ra đi vào...nhẹ nhàng, nghiền nát cô.

Không biết bao lâu sau đó, hắn cũng nhận ra sự khác thường của cô.

Cô không phản kháng, lại toàn thân run rẫy.

Cô không gọi, cũng không phát ra tiếng rên rỉ nào cả.

Hắn xoay người cô lại, ngoài ý muốn phát hiện lệ rơi đầy mặt cô, biểu tình đờ đẫn.

“...Tiểu Tịch?”

Hơi thở của hắn cứng lại.

Cánh tay nổi đầy gân xanh hai bên cơ thể cô, nhíu mày, trong lòng còn dâng lên cảm giác mình vừa làm một hành động tội lỗi.

Hít một hơi thật sau, hắn bám trên người cô, tựa đầu trên cổ cô.

“Đừng khóc nữa...”

Khẩu khí của hắn như muốn cường ngạnh, lại áp chế xuống trở nên êm dịu như thở dài, nhẹ nhàng hôn cô.

“Ngoan, đừng khóc, em không cho tôi đụng chạm, tôi liền...”

Nơi đó của hắn, cứng rắn nóng bỏng ngày càng bành trướng như muốn nổ tung.

Hắn khẽ cắn môi.

“...Tôi liền, không đụng chạm...”

Tạm thời!!!!!

Nhan Loan Loan không nghĩ tới tình huống mình bị ăn lại kinh hãi như vậy.

Cô vì bị xâm nhập nên đau đớn ngẩng đầu lên, cả người căng cứng, hơi thở

bị dồn nén trong lồng ngực, thật lâu sau mới thở ra được.

Tại sao … lại đau như vậy!

Cả người như bị một lực khổng lồ xé rách thành hai miếng, nước mắt đau

thương chảy đều muốn chảy hết cả ra ngoài, nhưng cô lại cố chịu đựng,

không để một giọt nào rơi ra khỏi khoé mắt.

Hoàng Phủ Triệt hoảng hốt, chốc sau lại cứng ngắc, vẻ vui mừng ngắn ngủi bị một cỗ lửa giận

thay thế,lúc này lửa giận từ Tứ Chi Bách Hải đã xông vào đầu.

Anh thu lại ngón tay mình, hận không thể cứ như vậy mà bóp chết cô.

“Em lừa tôi! Nhan Loan Loan, em lại dám lừa tôi!” Cái gì mạ bị đụng chạm

qua bị cường bạo qua chứ, cái gì mà cho cô chút thời gian chứ, tất cả

đều là chó má mà!

Nghĩ đến anh đường đường chính chính