
núi Lạc Già không phải có một rừng đào rất lớn sao.”
Tiếu Khuynh Vũ hết chỗ nói: “Cậu trộm?”
Phương bé
cưng trên mặt bày đầy ra vẻ tổn thương nặng nề: “Cái gì trộm chứ! Bổn
soái lao tâm khổ tứ tốn biết bao nhiêu công sức! Tốn nhiều công sức như
vậy sao nói là trộm được chứ?”
Quả nhiên là trộm.
Chàng trai áo trắng nín thở phì cười: thật rất biết chọn chỗ!
Ánh mắt sâu không thấy đáy quét đến đám cá vô tội bơi lội tung tăng trong ao: “Cá trong ao thì thế nào?”
“Ờm, bổn
soái thấy phía sau chùa Lạc Già có một cái ao lớn nuôi rất nhiều cá, dù
sao mấy ông sư ở đó cũng có ăn được đâu, nên thuận tay bắt vài con đem
về thôi à.”
Tiếu chủ tịch – trầm mặc, câm nín, bất động.
Hoàn toàn bị hắn đánh gục rồi!
Liễu Trần phương trượng đáng thương, có khi nào đang khóc ròng không.
Phương bé cưng, đó là cái ao phóng sinh của chùa người ta mà!!!
“Tiểu Dịch,” Ánh trăng soi vào trong đôi đồng tử trong sáng của chàng trai, làm nổi
bật thêm gương mặt trắng tái, “Em hình như rất thích hắn.”
“Anh Quân
Càn á!” Đôi mắt tròn xoe trong veo của đứa trẻ sáng bừng lên như đêm hội pháo hoa, gật đầu như gà con mổ thóc, “Ư ư, Tiểu Dịch rất thích anh
Quân Càn! Siêu thích luôn!”
“Không phải
mới mấy ngày trước Tiểu Dịch còn rất ghét hắn à?” Thật tình không hiểu
Phương Quân Càn kia rốt cuộc có bao nhiêu sức thu hút mà làm cho đứa em
nhỏ nhà mình chết mê chết mệt.
Tiểu Dịch
chọc chọc món cá chép kho tàu trước mặt, miệng nhoẻn nụ cười vô cùng
ngây thơ trong sáng: “Anh Quân Càn rất là thương em, luôn chơi đùa với
em.”
Một tích tắc bi ai.
Chàng trai áo trắng bỏ bát đũa xuống, đôi ngươi đen láy hiện lên một điểm buồn bã: “Xin lỗi…”
Tiểu Dịch kỳ quái: “Anh hai vì sao phải xin lỗi chứ?”
“Anh hai bình thường không chơi đùa với Tiểu Dịch… Xin lỗi.”
Trong lòng chàng trai ấy bất chợt dấy lên một niềm cảm kích đối với Phương Quân Càn.
Thiếu niên
kia thoạt nhìn luôn có vẻ lười nhác vô lại, thờ ơ lơ đễnh, thế nhưng kỳ
thực, sâu trong con người hắn là dịu dàng quan tâm, tỉ mỉ chu đáo.
Tiếu Khuynh Vũ cùng Tiêu Dịch, đều là những đứa trẻ bơ vơ cô độc.
Bất quá, số mệnh lại cho Tiêu Dịch một cơ hội.
Nhờ quan hệ của Tiếu Khuynh Vũ, cậu bé mới quen biết Phương Quân Càn, vì vậy mà may mắn thoát khỏi một tuổi thơ cô đơn lạnh lẽo.
Tiếu Khuynh
Vũ im lặng giây lát, cuối cùng tiếp tục cầm bát đũa lên, gắp rau xanh
trước mặt: “Nếu Tiểu Dịch thích như vậy, sau này càng phải gần gũi thân
cận nhiều hơn.”
“Dạ…” Tiểu Dịch ngoan ngoãn cười.
“Nhưng không được lười học đó.”
“Dạ, Tiểu
Dịch nhất định sẽ siêng năng học tập!” Bé con đột nhiên nhớ đến lời của
anh Quân Càn, vừa nhìn trước mặt toàn thịt cá mỹ vị, vừa nhìn trước mặt
anh hai chỉ chuyên chú gắp toàn rau xanh…
“Anh hai, ăn cá đi!”
Chàng trai áo trắng lắc đầu: “Anh hai không ăn mặn.”
“Anh hai…” Bé con mút đũa, sợ hãi nói, “Anh Quân Càn nói anh đã phá giới ăn mặn từ lâu rồi.”
Cái này… Phương Quân Càn!!!
Tiếu Khuynh
Vũ có chút ân hận mấy câu ban nãy của mình: Hắn có khi nào dạy hư em
trai mình không? Thật là, không nên để Tiểu Dịch đến gần hắn mới đúng.
Nhóc con mờ mịt nhìn nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của y, do dự một chút, tiếp tục sợ sệt kêu khẽ: “Anh hai?”
“Ơi?”
Tiểu Dịch cắn môi, lén nhìn anh trai một thân áo trắng không vướng bụi trần, rồi lại ngoan ngoãn cúi đầu lùa cơm: “Không có gì…”
Ngày thứ hai.
Phương Quân Càn tiện miệng hỏi: “Quỷ con, dạo này sao không thấy mi chạy xe đạp nữa?”
Tiểu Dịch bắt đầu ngân ngấn nước mắt: “Anh Quân Càn, xe đạp của em hư rồi…”
Thì ra đây là việc tối hôm qua cu cậu định nói với Tiếu Khuynh Vũ.
Năm phút sau.
Tiểu Dịch
đứng kế bên ông anh Phương Quân Càn ngồi chồm hỗm trước cái xe đạp săm
soi tỉ mỉ: “Anh Quân Càn, trước đây đã từng sửa xe đạp chưa?”
“Chưa từng!” Phương Quân Càn tiện miệng đáp, xong đứng dậy: “Chỉ là sút sên thôi, dây sên bị chùng rồi.”
Dây sên xe đạp là một chuỗi mắt xích kết nối chặt chẽ với nhau, bị chùng nên có vài mắt bị kẹt.
Phương Quân
Càn gõ gõ cho chỗ bị kẹt lỏng ra, dùng đầu khoan đục mạnh cho lô lô của
mắt sên tuột ra ngoài, nhanh chóng tháo bỏ mắt sên dư, sau đó lắp lại
như cũ. Cảm thấy độ dài của dây sên đã ổn, trước tiên gắn sên vào líp
xe, tiếp theo mới cẩn thận đặt vào răng trên đĩa sên phía trước, dùng
tay đẩy mạnh bàn đạp!
“Được rồi!”
Phương Quân Càn nhăn răng cười.
“Chờ chút, để anh giúp em tra thêm dầu nhớt, thế là mỹ mãn hoàn thành!”
Nhóc con reo lên hoan hô, rồi liền nhanh nhảu nhảy lên xe đạp đề-pa, không thể chờ được nữa.
“Anh Quân Càn quá lợi hại luôn! Thiệt sự từ trước tới giờ anh chưa từng học sửa xe đó hả?”
Phương bé
cưng cười đắc ý: “Chuyện nhỏ xíu vậy mà còn phải học sao? Sửa những thứ
này đối với đàn ông con trai có sẵn thiên tài dễ như bỡn ý mà. Phải rồi, anh hai sao không sửa cho em?”
Tiểu Dịch
mút ngón tay, nói chuyện rất không có hảo ý: “Anh hai của em y như thần
tiên vậy, để ảnh sửa xe đạp không phải quá mất hình tượng à?”
Phương Quân Càn đang định gật gù, may mà phản ứng tức khắc!
Căm phẫn
không thôi: “Quỷ con chết tiệt nhà mi nói vậy là ý gì hả