Disneyland 1972 Love the old s
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325934

Bình chọn: 7.00/10/593 lượt.

hương thiếu soái cười rõ tươi: “Khuynh Vũ, hai kẻ chúng ta đúng là người cùng cảnh khổ rồi.”

Tiếu Khuynh

Vũ không cười: “Đại tổng thống muốn Tiếu mỗ phụ trách đàm phán với Uy

Tang.” Giọng nói ngập ngừng, “Vậy nên thời gian này bận rộn việc hòa

đàm, Tiểu Dịch em tôi đành phải nhờ thiếu soái trông nom hộ vậy.”

Phương bé

cưng cười hì hì: “Khuynh Vũ tìm đúng người rồi đó. Tuy thằng bé hiện giờ không ưa tôi, nhưng cứ chờ mà xem, chỉ nội trong ba ngày, bổn soái cam

đoan sẽ làm cho cu cậu mỗi lần thấy tôi phải nhảy nhót vui sướng mà reo

lên ‘anh Quân Càn’!”

Khuôn mặt chợt trầm xuống, ánh nắng chiếu vào, ửng lên một chút sầu lo.

“Phương Quân Càn chỉ không an tâm về Khuynh Vũ…”

Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận được nỗi lo âu chân thành trong giọng nói ấy.

“Bất luận hòa đàm thành công hay không, người đại diện đàm phán nhất định là kẻ hứng chịu búa rìu dư luận.”

Xưa nay, sứ

giả hòa đàm đều phải làm việc bán mạng mà vẫn là nhân vật chẳng tốt đẹp

gì. Làm được việc, chẳng ai cảm kích bạn, làm không xong, được lắm! Cứ

chờ đó, chờ cái mũ ‘Tham sinh úy tử, mại quốc cầu vinh’ thật to từ trên

trời chụp xuống đầu đi!

Động thái này của Đoạn Tề Ngọc, rõ ràng là muốn làm cho Tiếu Khuynh Vũ thanh danh nhơ nhuốc, tiến thoái lưỡng nan.

Mưu đồ hiểm ác, thấy từ những việc nhỏ nhất.

“Biết rõ là

thế vẫn phải đi.” Y đặt súng xuống, khóe môi cười nhẹ, tựa như đang trấn an hắn, “Yên tâm đi, Tiếu mỗ chỉ ở sau rèm hành động, không cần phải ra mặt đàm phán đâu.”

“Ừm, như vậy cũng là biện pháp khả dĩ.” Phương thiếu soái vuốt cằm, đột nhiên bất

đắc dĩ cười gượng, ôm trán tự trào, “Nói ra thì kỳ, bổn soái đối với vụ

đàm phán này vẫn luôn có dự cảm bất an… Không giấu Khuynh Vũ, dự cảm của tôi thông thường cực kỳ linh nghiệm, hy vọng lần này chỉ là nhầm lẫn,

nghìn vạn lần không được xảy ra chuyện gì…”

Đôi mắt như mặc ngọc trong suốt liếc xéo hắn, Tiếu Khuynh Vũ rốt cuộc lãnh đạm nhả ra ba tiếng: “Mồm quạ đen.”

Đưa Tiểu

Dịch giao cho Phương Quân Càn trông nom, đây chính là sai lầm to lớn

nhất trong số vô cùng ít sai lầm của Tiếu Khuynh Vũ trong đời.

Hoàn toàn sai lầm, sai lầm từ đầu chí cuối!

Sau năm ngày bận bịu công vụ đàm phán, việc vừa ngớt, Tiếu tổng tham mưu trưởng liền xin nghỉ phép về thăm nhà.

Chân vừa đặt lên ngạch cửa đã có cảm giác quái lạ, chẳng lẽ vào nhầm nhà rồi.

Thì ra là, ngôi nhà vốn tọa lạc trên một trảng cỏ xanh ngát, nay trên trảng có đó tự nhiên lại mọc lên sáu bảy cây đào.

Mùa hoa đã qua lâu rồi, nên trong không khí không nghe thấy mùi hương, cũng không nhìn thấy sắc hoa nhàn nhạt.

Nhưng mà, ngôi nhà được sửa sang lạ lẫm khiến Tiếu Khuynh Vũ cũng phải nín thở…

Rón rén bước vào bên trong, liền thấy trên bờ ao, Phương Quân Càn và Tiểu Dịch cùng

đứng, mắt mở to không chớp thích thú nhìn mấy cái đuôi cá tung tăng uốn

lượn trong ao.

Tiếu Khuynh

Vũ trong lòng kinh ngạc: mới có năm ngày ngắn ngủi, quan hệ của hai kẻ

này làm cách nào mà tốt đến không thể tin được như thế?

“Anh Quân Càn,” Tiểu Dịch phấn khởi, “Anh nhìn thấy gì nào?”

Phương Quân Càn nhỏ giọng tự nói: “Một nồi canh cá đang sôi…”

Tiểu Dịch nuốt nước bọt: “Cá kho dưa chua.”

“Còn có cá hấp.”

“Đầu cá sốt ớt cay.”

“Cá trích nướng chao.”

Hai tên càng nói càng kích động, chẳng khác gì trước mũi là con cá béo múp míp khiến người ta rỏ dãi, hơi nước nóng hổi bốc lên, mùi hương thơm lừng chui

tọt vào trong lỗ mũi hít hà.

“Cháo cá ngũ sắc.”

“Cá kho tương cà hạt thông”

“Đậu hũ cá!”

Nhóc con cùng Phương bé cung quay mặt nhìn nhau đắm đuối, trăm miệng một lời: “Gỏi cá sống!!”

Tiếu chủ tịch đứng nấp một bên nghe hai tên dở hơi một lớn một nhỏ tấu hài, thật dở khóc dở mếu.

Phương Quân Càn thỏa mãn gật gật: “Đợi Khuynh Vũ về rồi ăn.”

“Anh Quân Càn…” Tiểu Dịch ngậm ngón tay mũm mĩm vào miệng cắn cắn, huých huých hắn, “Anh hai không ăn thịt.”

“Không ăn

thịt á?” Bạn Phương nhất thời hồi tưởng về năm đó, lần đó, lúc hai người gặp nhau lần đầu đó, mình đã khích cho người ta ăn cả một xâu thịt chim nướng đó, liền ra bộ không hiểu cười gian manh: “Tiểu Dịch, em bị anh

hai gạt rồi, thực ra anh hai em từ lâu đã phá giới ăn thịt.”

Cậu còn mặt mũi nói thế hả? Còn không phải bị cậu dụ dỗ sao hả!!!

“Tiểu Dịch.” Thanh âm nhẹ nhàng của Tiếu Khuynh Vũ từ sau lưng hai người truyền tới.

“Anh hai!”

Tiểu Dịch như con chim non lập tức nhào đầu vào lòng anh hai dụi dụi,

khuôn mặt nhỏ bé ngẩng lên mang theo nụ cười ngây thơ thuần khiết, “Anh

hai về rồi!”

Tiếu Khuynh

Vũ sờ sờ cái đầu bé xíu của bé con, trầm giọng chuyển sang Phương Quân

Càn: “Không ngờ Tiếu mỗ chỉ mới năm ngày không về, suýt tí nữa ngay cả

nhà mình cũng nhận không ra nữa.”

Phương bé

cưng tỉnh như ruồi: “Bổn soái thấy chỗ ở của Khuynh Vũ quá sức đơn điệu, liền không tiếc gian khổ vì Khuynh Vũ mà trồng xuống mấy cây đào, mùa

xuân sang năm tha hồ ngắm hoa nở! Khuynh Vũ không cần quá cảm kích, đây

là việc tôi phải làm.”

Ai cảm kích cái nhà cậu chứ!

Đôi chân mày thanh tú cao ngạo hơi nhíu lại: “Đào là thiếu soái mua?”

Phương thiếu soái ngập ngừng nói: “Phía sau