
ng của mọi người, nâng cốc và nói:
- Nào! Uống rượu!
Là cô gái duy nhất trong
phòng, Tang Tiểu Tình dễdàng trở thành tiêu điểm bị chuốc rượu.
- Nào, nào, nào, Tiểu
Tình, tôi mời cô một ly, uống cạn rồi ngày mai chúng ta kí hợp đồng quảng cáo…
Hahaha, được, Tiểu Tình đúng là hào kiệt. Trưởng phòng Thành, tướng giỏi không
có quân yếu! Hai người nhảy sang chỗ tôi làm đi, đảm bảo lương
rất cao, hahaha. - Giám đốc Lưu nói.
- Người đẹp Tang, chúng
ta uống một ly… Không được à? Đàn ông không thể nói không, phụ nữ càng không thể nói không. Nể mặt đi, hợp tác lâu như vậy rồi, uống với nhau một ly cũng không được sao?
Không nói nhiều nữa, cạn ly. - Giám đốc Quan nói.
- Cô Tang, tôi mời cô.
Tửu lượng là phải luyện, tôi cùng cô luyện! Nào, tôi cạn trước! - Một người
không nhớ họ tên nói.
Mỗi ly rượu đều có lí do
đầy đủ bắt bạn uống, còn có lí do đầy đủ bắt bạn uống cạn. Tang Tiểu Tình không ngừng nâng ly, uống đến dạ dày sôi lên ùng ục.
- Xin lỗi, tôi phải vào
nhà vệ sinh. - Tiểu Tình vùng đứng dậy, loạng choạng lao ra
ngoài, ngồi trong nhà vệsinh nôn thốc nôn tháo. Những gì vừa mới ăn đều trởvề với thiên nhiên.
Nôn xong, vã nước lạnh
vào mặt, hít một hơi thật sâu rồi loạng choạng đi vào. Khoảnh khắc ấy, Tang Tiểu Tình chỉ thấy hoảng hốt, anh mắt mơ hồ, hai má nóng rát. Tâm lí sợ rượu hoàn toàn tan biến,
cô mang trong mình quyết tâm và dũng khí, tiếp tục nâng ly.
Một bữa cơm từ năm rưỡi chiều đến mười giờ tối, giám đốc Lưu cũng
uống say, cuối cùng nâng ly nói:
- Rượu trong cốc rồi.
Tang Tiểu Tình thật sự đã uống rất nhiều, nắm chặt ly rượu trên tay:
- Uống, chỉ cần không chết thì cứ uống! - Cô ngửa đầu, uống hết nửa lý rượu.
Mọi người ra sức đập bàn:
- Phóng viên xinh đẹp,
được! Có tiềm năng!
Tang Tiểu Tình mượn men
rượu nhìn giám đốc Lưu và nói:
- Giám đốc Lưu, tiền
thưởng cuối năm của tôi ở trong tay ngài!
Giám đốc Lưu bỗng chốc
cảm thấy hãnh diện, bật cười:
- Nói hay lắm, ngày mai
sẽ kí!
Trên đời không có bữa
tiệc nào không tàn, ăn xong, mười mấy người mời nhau ra khỏi nhà hàng rồi
nhường nhau vào thang máy, đứng ở cửa bắt tay, kính lễ, ôm tạm biệt… làm ra vẻ rất lưu luyến.
Cuối cùng cũng tàn tiệc,
giống như ống kính máy quay, chỉ nháy một cái, đám người một phút trước vẫn còn lưu luyến khách sáo, một
phút sau đã biến mất không thấy bóng dáng.
Tiểu Tình cô đơn đứng bên
đường bắt xe. Ánh đèn vàng nhạt khiến bóng cô đổ dài. Dáng vẻ quạnh vắng, cảm giác mệt mỏi rã rời chưa từng có giống
như sóng biển ập tới, cô chỉ thấy cô đơn trống trải.
TTT
Ngày hôm sau thức dậy,
Tiểu Tình không còn nhớmình rời khỏi nhà hàng bằng cách nào, về nhà bằng cách nào, nằm vật xuống giường như thế nào. Điều duy nhất in đậm trong tâm trí của cô là:
Giám đốc Lưu nói uống cạn ly này sẽ kí hợp đồng quảng cáo,
sau đó mình ngửa cổ uống cạn.
Đầu đau như muốn nổ tung, chân tay dường nhưkhông nghe theo sự điều khiển của bộ óc, Tang Tiểu Tình vẫn bò dậy đến tòa soạn, phác thảo
hợp đồng, đóng dấu quảng cáo, một phút cũng không bỏ lỡ rồi lao như ngựa phi đến công ty bất
động sản Kim Thành.
Giám đốc Lưu đang ngồi
trước bàn làm việc nói chuyện điện thoại. Nhìn thấy Tiểu Tình, chỉ gật đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm. Tiểu Tình thấy lòng nhói một tiếng,
thầm nghĩ “không xong rồi”.
Quả nhiên, giám đốc Lưu cúp máy, làm ra vẻ rất nghiêm túc:
- Chuyện gì?
Tiểu Tình mỉm cười đưa
hợp đồng quảng cáo. Giám đốc Lưu chỉ liếc nhìn rồi hỏi:
- Để bàn sau.
- Giám đốc Lưu, chẳng
phải hôm qua chúng ta đã bàn xong rồi sao? Ông nói hôm nay sẽ kí hợp đồng với chúng tôi! - Tiểu Tình toát mồ hôi.
- Cô Tang, những lời nói
trên bàn ăn có tin được không? Hôm qua tôi uống hơi nhiều, hoàn toàn không nhớ mình đã nói gì. Cô hỏi thư kí của tôi, quả thực chi phí quảng cáo năm nay của chúng tôi đã dùng hết rồi. – Giám đốc
Lưu làm ra vẻ khó xử.
Tiểu Tình hận là không
thể vò nát ông ta rồi ném xuống từ tòa nhà ba mươi mấy tầng này, nhưng vẫn cười và nói:
- Giám đốc Lưu, vẫn hi
vọng ông có thể suy nghĩ, kếhoạch quảng cáo của chúng tôi năm nay nhờ cả vào quý công ty.
Giám đốc Lưu xua tay:
- Biết rồi, tôi rất bận,
không tiễn nhé.
Cuối cùng Tang Tiểu Tình
quay người, chậm rãi bước ra khỏi văn phòng của giám đốc Lưu. Bên ngoài tiếng
xe cộ ầm ầm khiến người ta muốn bỏ trốn.
Điện thoại đổ chuông, Thành Cương chỉ đạo từ xa:
- Tiểu Tình, thế nào?
- Chẳng thế nào cả, lão hồ ly kia trở mặt rồi. - Tiểu Tình bực
tức nói.
- Hả? - Thành Cương lập
tức hét lên, - Em làm việc thế nào thế?
Tang Tiểu Tình nghe thấy
câu nói ấy, bỗng chốc nổi giận lôi đình, tắt máy không chút do
dự.
Đây chính là lãnh đạo, họ không phân rõ trắng đen, không hỏi nguyên nhân hậu quả, chỉ quan tâm đến kết quả. Kết quả không tốt, trách nhiệm
hoàn toàn thuộc vềcấp dưới. Kết quả tốt, công lao thuộc về họ.
Thành Cương lại gọi điện
cho Tiểu Tình, Tiểu Tình quyết không nghe máy. Thế là Thành Cương nhắn tin: “Lúc nãy anh nóng quá, xin lỗi em, chỗ giám đốc Lưu xảy ra vấn đề gì? Mau liên lạc với
anh.”
Tiểu Tình nghĩ một lúc,
gọi điện thoại lại: