
ghĩ rằng mình không phải là phụ nữ, lúc tức giận không có ai dỗ dành, lúc khóc không có
ai lau nước mắt, lúc bỏ đi cũng không ai tìm, gặp trở ngại tự mình khắc phục. Ví dụ lần này dạy dỗ nhân viên, rõ ràng là mình đã mất kiềm chế. Nhưng cô
vì bản thân mình ư? Chẳng phải là vì tòa soạn? Không ai có thể hiểu, ai có thể hiểu đây?
Văn phòng rất yên tĩnh,
chỉ có tiếng đèn kêu xẹt xẹt, thậm chí Triệu Vân có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của mình. Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp… Cô lặng
lẽ đếm, cảm thấy buồn tủi trào dâng trong lòng. Cô là một
người phụ nữ cô đơn, hết giờ làm không về nhà, cho dù muộn đến đâu cũng sẽ không có người gọi điện
hỏi một tiếng. Nghĩ đến đây, đột nhiên Triệu Vân gượng cười: Nếu đến giờ mà không đi làm, chắc chắn sẽ có người thúc giục.
Triệu Vân cứ ngả người trên ghế như thế rất lâu, rất lâu. Chiếc khăn lụa vắt trên thành ghế rơi xuống đất, cô cũng lười không nhặt, dường như tất cả sức lực đều đã cạn kiệt, chỉ cần động đậy là sẽ tổn thương nguyên khí. Màn đêm dần dần buông xuống,
bầu trời xám đen giống như cái bóng của một con thú khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn chìm ai đó.
Cuối cùng Triệu Vân thấy
đói. Cô chậm rãi thu dọn túi sách, lái xe về nhà. Việc đầu tiên khi về đến nhà là bật đèn, bật tivi cho có ánh đèn và tiếng người. Cô nấu cho
mình vài cái bánh sủi cảo đông lạnh, nghĩ một lúc lại cho thêm chút ngân nhĩ
vào nấu, không tìm thấy kỉtử, liền cho vài quả táo đỏ. Phụ nữ không đối tốt với mình, còn mong ai đối tốt với mình
đây?
Ăn xong, Triệu Vân bắt
đầu thêu tranh. Triệu Vân đã trải qua rất nhiều buổi tối cô đơn trong những bức
tranh thêu này. Cô đang thêu cành hoa sen, màu xanh đậm pha lẫn với màu cà phê,
đường thêu rất gấp khúc, không dễ thêu, một mũi, hai mũi,
ba mũi, đan xem phức tạp, nối liền không rời.
Lúc ấy, chiếc xe của Trương Kiếm Long đang phóng như bay trên đường cao tốc ở sân bay. Ông vừa mới đàm phán ở Nhật về, vô cùng mệt mỏi. Không biết từlúc nào, bên
ngoài nổi gió, trời lất phất mưa, màn đêm bên ngoài trở nên u ám, mây khói mịt mù, bỗng nhiên trước mắt lóe lên một vệt sáng màu
cam không báo trước, nó nhấp nháy, lúc ẩn lúc hiện, lúc có lúc
không, giống như bát nước đầy, dập dềnh trong tim.
Nhìn đồng hồ mới hơn tám giờ, vẫn chưa phải là quá muộn, ông tìm số điện thoại của cô rồi nhấn nút.
Chuông điện thoại khiến
Triệu Vân giật nảy mình, liếc mắt nhìn màn hình thấy ba chữ “Trương Kiếm Long”. Triệu Vân sững người, nghi ngờ không biết liệu ông ta có gọi nhầm số không, hít một hơi thật
sau, nói với giọng điệu của công việc:
- Alo, chào tổng giám đốc
Trương.
Hình như đầu dây bên kia sững sờ một chút, sau đó chần chừ nói:
- Đang làm gì đấy?
Phòng tuyến trong lòng
Triệu vân bỗng chốc nhưsụp đổ, một tay cô kéo rèm, trả lời bâng quơ:
- Trời mưa rồi.
Cả hai cùng im lặng một lúc. Họ đồng thanh nói:
- Ông…
- Cô…
Rồi cùng im lặng, sau đó
cùng bật cười, không khí bỗng chốc được xoa dịu. Màn mưa bên ngoài cửa sổgiống
như một tấm lưới, giăng chặt trái tim của hai con người.
Vào trung tâm thành phố, tốc độ của chiếc xe giảm rõ rệt. Trương Kiếm Long bảo lái xe
dừng xe:
- Tiểu Lưu, cậu bắt xe về nhà đi, tôi lái xe đi giải quyết chút việc.
Lái xe cho những công ty
lớn, lúc cần thiết đều phải biến thành người câm và người điếc. Tiểu Lưu không
nói một lời, lập tức xuống xe. Dĩ nhiên, cho dù trời mưa anh ta cũng không quên
vòng ra ghế sau mở cửa cho lãnh đạo.
Trương Kiếm Long không
cúp máy, khi đã ngồi lên chỗ lái xe, câu đầu tiên là:
- Tôi đến tìm cô uống một
ly, cô đang ở đâu? – Giọng nói không thể nghi ngờ, mệnh lệnh không thể nghi ngờ.
Triệu Vân chần chừ nói địa chỉ nhà mình, chỉ nghe thấy đầu bên kia
nhấn còi, nhanh và gấp. Cô biết ông sắp đến. Trong cái đêm mưa gió này, cuộc
gặp gỡ giữa nam và nữ sẽ không chỉ đơn giản là uống một ly. Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, căng thẳng, mong chờ, do dự, khao khát…
Khoảng hai mươi phút sau,
người đàn ông đó xuất hiện trước mặt cô mang theo hơi lạnh của cơn mưa, nước
mưa vẫn chảy ròng ròng trên tóc, rơi xuống vai, thấm đẫm chiếc áo. Thậm chí họ không nói một lời nào mà nhanh chóng quấn lấy nhau. Bên ngực trái của
người phụ nữ có một nốt ruồi đỏ, nhỏ nhưng rất nhạy cảm. Ông nhanh chóng phát hiện ra bí mật của cô, thô bạo
đặt môi trên đó. Sự tấn công mãnh liệt của ông khiến cô bị kích động, khiến cô run rẩy. Cô không kìm được muốn hét lên, không kìm
được muốn rơi lệ. Khoảnh khắc người đàn ông sắp hòa mình vào thân thểngười phụ nữ, người phụ nữ “a” lên một tiếng. Niềm khao khát và dục vọng đã đè
nén bao nhiêu năm giống như lò lửa sắp tàn được mồi lửa, được gió thổi bùng… Gần
như hai người cùng đạt đến cực khoái, cảm giác ấy giống như nơi đầu sóng ngọn gió, giống như ranh giới giữa sống và chết.
Họ nằm vật ra giường, sức cùng lực kiệt. Người phụnữ thấy đầu óc nhẹ bẫng, mệt mỏi nhưng thỏa mãn, tâm hồn đang lang thang
trong ranh giới giữa mê và tỉnh. Còn người đàn ông, sau khi ham muốn qua đi là
cảm giác trống trải không thể che giấu. Ông đang nghĩ: Phải xử lí