
ồng Trương Kiếm Long đều đã bước sang tuổi ngũ tuần, bên ngoài vừa
vang lên tiếng sấm đầu tiên, hai người đều bừng tỉnh. Trong bóng tối, bà Trương
khẽ nói:
- Có cần đóng cửa sổ ở ban công tầng dưới không? - Trương Kiếm Long không đỡ lời nhưng đã chuẩn bịngồi dậy. - Ông ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm. Tôi vào phòng vệ sinh, nhân tiện đi xem thế nào. - Bà Trương nói rồi
ngồi dậy vừa sờ soạng tìm dép, vừa bật đèn.
Bà Trương mặc váy ngủ bằng lụa màu bạc, đuôi váy bay bay. Trương Kiếm Long nằm trên giường,
nghe tiếng động khe khẽ bên ngoài, đột nhiên nghĩ đến cô gáỉẩy. Cô ấy có sợ sấm không? Ông có chút phiền não, chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ, hà tất phải ngày nhớ đêm mong. Bao nhiêu người đàn ông hô mưa gọi gió trên quan trường, cuối
cùng đều thất bại vì một người phụ nữ. Đây là bài học, phải
hết sức chú ý!
Phòng vệ sinh vang lên tiếng xả nước, Trương Kiếm Long lắc đầu, chuẩn bị ngủ tiếp. Lúc ấy, đột nhiên điện thoại
đổ chuông. Trương Kiếm Long là lãnh đạo, từtrước tới nay
đều mở máy suốt hai mươi tư tiếng, lúc ngủ cũng đặt điện thoại cạnh gối, sợ công ty xảy ra sựcố. Tiếng chuông điện thoại lúc nửa đêm rất chói tai,
Trương Kiếm Long giật mình, tưởng là xảy ra chuyện gì, vội vàng bật dậy như bị điện giật. Kết quả vừa nhìn màn hình điện
thoại đã không biết để đâu cho hết giận. “Mẹ kiếp!” Ông thầm chửi một tiếng rồi bấm nút tắt.
Bà Trương củng nghe thấy
tiếng chuông điện thoại. Bà vội vàng chạy vào phòng hỏi chồng:
- Không xảy ra chuyện gì
chứ?
- Không xảy ra chuyện gi
lớn, máy bơm ở khu Thành Bắc xảy ra sự cố, đẫn đến một vùng dân cư bịcắt điện. - Trương Kiếm
Long cố làm ra vẻ thản nhiên.
- Haizzz, ông làm tổng
giám đốc, không iúc nào là tôi không lo! - Bà Trương nằm xuống - Mau ngủ đi.
Trương Kiếm Long lo Triệu
Vân sẽ gọi lại nhưng lại không dám tắt máy. Bên ngoài mưa to
gió lớn, bất cứlúc nào cũng có thể xảy ra chuyện, thế nên ông nói:
- Bà ngủ đi, tôi vẫn chưa yên tâm, sang thư phòng gọi điện, cử người đến hiện trường kiểm tra.
2
Đêm ấy, Diệp Thuần đi ngủ từ rất sớm. Sau khi chuyển ra khỏi chỗ của Tang Tiểu Tình, một mình cô thuê một nhà cũ. Căn nhà này được người
thuê trước đó trang trí rất đẹp, còn có một vườn hoa nhỏ với giàn nho chằng chịt. Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thuần đã rất thích,
lập tức đặt cọc tiền. Cô bỏ qua rất nhiểu nhược điểm của căn nhà cũ kĩ này. Ví dụ:
Đường quá chật không thể lái xe vào, nền nhà thấp, ẩm ướt, đường dây điện già cỗi... Cô không ngờ trong một đêm mưa to gió lớn, tất cả những nhược điểm của căn
phòng lại xuất hiện cùng một lúc.
Mưa càng lúc càng to,
nước mưa men theo khe hở ởcửa chảy vào trong. Không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên Diệp Thuần bị một tiếng sấm làm cho
giật mình tỉnh giấc, cô mở mắt, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ là những tia sét xé toạc bầutrời. Cô thấy sợ, giơ tay bật đèn ngủcạnh đầu giường, đèn không sáng khiến cô càng sợ hơn. Cô mò mẫm đi xuống bật đèn. Chân vừa chạm đất, vũng nước lạnh buốt
dưới đất ngấm lên tận mu bàn chân. Diệp Thuần “a” một tiếng, rụt chân lại như bịđiện giật. Cô run rẩy rút điện thoại, qua ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại, cô nhìn thấy nhà mình đã ngập trong nước. Nước
không ngừng chảy qua cửa. Cô sợđến nỗi không biết phải làm thế nào, đứng trên giường, nhoài người bật công tắc điện nhưng đèn vẫn không
sáng, có thế là đã cúp điện. Diệp Thuấn thấy da đấu tê buốt, chỉ nghe thấy trong gốc tường vang lên tiếng chít chít. Chiếu điện thoại vào
đó thì thấy ba bốn con chuột đen sì đang bò đi bò lại trên tủ. Lần này thì Diệp
Thuần hoàn toàn suy sụp. Sau khi tốt nghiệp, một mình cô đi đến thành phố này. Một người mạnh dạn như cô dường như không biết sợ là gì. Nhưng lúc này cô rất sợ, cô có cảm giác mình
đang ở trong địa ngục, khắp nơi đều là những hồn ma đang nhìn
mình chằm chằm. Cô không biẻt cầu cứu ai, run rẩy gọi điện thoại cho Trương
Kiếm Long, vừa khóc vừa nói:
- Chú có thể đến giúp cháu được không? Hãy đến giúp cháu.
Lúc ấy Trương Kiếm Long đang nằm trên ghế sofa trong thư phòng. Sau khi hỏi rõ lý do, ông do dự một lát rồi nói:
- Cô đừng sợ, tôi đến
ngay đây. Ông nói rồi ngồi dậy thay quần áo. Bà Trương nằm trong phòng ngủ, mơ hồnghe thấy tiếng mở cửa, nghĩ là công ty của ông xảy ra chuyện gì, muốn
dặn ông lái xe cẩn thận nhưng lại không muốn nói. Bà xoay người rồi ngủ thiếp đi.
Trương Kiếm Long vội vàng
đến nhà Diệp Thuần. Diệp Thuần đang nằm co ro trên giường. Nhìn thấy Trương
Kiếm Long, lúc đầu cô sững người, sau đó lao vào lòng ông. Qua ánh đèn pin,
Trương Kiếm Long liếc nhìn nơi ở của Diệp Thuần. Căn phòng ngập nước nhưthế này quả thực không thể dọn sạch trong chốc lát
được, liền vỗ lưng cô và nói:
- Đi, trước tiên phải tìm
nơi nào để ngủ đã. - Diệp Thuần chỉ biết gật đầu, hai tay ôm chặt cổ ông.
Mưa vẫn đang rơi, Trương
Kiếm Long một tay cầm ô một tay ôm Diệp Thuần vẫn còn hốt hoảng sợ hãi, bước từng bước khó nhọc về phía bãi đỗ xe. Mưa gió mịt mù, sấm chớp rền vang, dường như đến ngày tận cùng của thế giới, chỉ còn lại hai sinh mạng nhỏ bé, nương tựa vào nhau,
s