
ữa hai chân cô, không ngừng đào tác ngọt ngào của cô.
Anh thậm chí không có hoàn toàn cởi ra quần dài, chính là cởi bỏ
khóa kéo phóng thích dục thú vĩnh viễn không ăn no, hung hăng lấp đầy
cấm địa ướt đẫm mềm mại của cô.
“Còn chưa xong, chờ anh một chút, một chút là tốt rồi, ngoan ngoãn, anh sẽ không để em mệt chết.”
Triển Hoàng Tu luôn như vậy không ngại phiền hà quấn quít dụ dỗ,
trong lúc đó cũng ngang nhiên không ngừng tăng thêm lực đạo nhảy vào
trong cơ thể cô, thẳng đến một lần lại một lần trong cơ thể ấm áp ẩm ướt của cô mới gầm nhẹ phóng thích bản thân.
Anh tựa trán trên đỉnh đầu của cô, hôn cái mũi thanh tú của cô, hơi
thở thô suyễn phả vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cùng nhau nghênh đón cao
trào trí mạng làm linh hồn đều lâm vào thoả mãn.
Đợi đến thân thể cùng linh hồn đều được giải phóng vui thích đến gần như hỏng mất, cô đã đứng không vững, trọng tâm toàn thân đều dựa vào
trên người anh, liên tiếp trải qua mấy lượt cao trào, cô đã đầu váng mắt hoa, cái gì cũng vô pháp suy xét.
Thẳng đến dục vọng nóng bỏng dần dần bình ổn, anh mới từ trong cơ
thể cô lùi lại, đem tiểu thê tử đã mệt đến không mở mắt nổi ôm đến trên
giường, làm cho cô thoải mái duỗi thẳng tứ chi.
Cô mơ mơ màng màng ngủ một giấc, trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ, cô tựa
hồ thấy anh cầm khăn nóng thay cô chà lau thân mình nhớp nháp.
Vẻ mặt của anh chuyên chú như là cúng bái, giống hoàng đế cao cao tại thượng thân mật hầu hạ hoàng hậu chỉ thuộc về anh.
Chà lau xong, anh lại lấy đến quần áo, như là thay quần áo cho búp bê, vô cùng nhẹ nhàng mà giúp cô mặc vào.
Cô đã không còn đủ khí lực mà thẹn thùng, nhu thuận mặc anh đùa
nghịch, còn buồn ngủ nhìn anh đem áo lót bằng ren hồng phủ lên phiếm
tuyết nhũ ửng hồng, sau đó một mặt quyến luyến cúi đầu thâm thúy hôn nhũ câu, thậm chí đầu lưỡi còn thăm dò mềm nhẹ liếm xoát.
Đến khi hai tuyết nhũ tràn đầy dấu hôn, anh mới chậm rãi mở ra hai
chân của cô, tận lực thả chậm tốc độ thay cô mặc vào quần lót ren……
Lần này cô nhắm lại hai mắt không dám nhìn, hai gò má nóng bừng như
lửa thiêu, chỉ có thể dùng thân thể cảm giác, bàn tay to của anh thong
thả lướt qua đùi mình, đem quần lót ren mặc tiến u kính thần bí đã được
chà lau nhẹ nhàng khoan khoái.
Anh dùng đầu ngón tay mềm nhẹ lướt qua bên trong bắp đùi, tham lam
xem xét mềm mại xinh đẹp kia đã bị anh hung hăng yêu vô số lần, đè nén
khát vọng muốn đụng chạm, đem quần lót ren kéo lên, che đi cảnh đẹp côi
diễm làm anh vô cùng khát vọng.
Một khắc khi mặc xong kia, Giang Minh Nhân vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mắn bàn tay xấu xa của anh không lại tác quái, bằng không cô thực sự sẽ ăn không tiêu.
Tiếng điện thoại ầm ỹ vang lên, phá hủy thời gian tĩnh mật ngọt
ngào, Giang Minh Nhân than nhẹ một tiếng, dứt khoát kéo cao chăn che
đầu, cự tuyệt bị quấy rầy.
Triển Hoàng Tu bị động tác trẻ con của cô chọc cười, đứng dậy bắt điện thoại, miễn cho tiểu thê tử đã mệt chết mất hứng.
“Là ta.” Triển Hoàng Tu nghe thanh âm quen thuộc ở đầu kia điện thoại, khẩu khí nháy mắt trầm xuống.
“Chúng ta ở ngoài cửa nhà con, lập tức mở cửa cho ta vào đi.” Triển Thiệu Bình không khách khí hạ mệnh lệnh.
“Cha, con hiện tại không rảnh.”
“Không rảnh? Con đã hai ngày chưa đến công ty, chẳng lẽ muốn vì cái
nữ nhân mất tích kia mà trở thành phế vật tránh ở trong nhà sao, còn ra
thể thống gì?”
“Con tôn kính cha, nhưng điều đó không đại biểu cha có thể tùy tiện nhúng tay vào hôn nhân của con.”
“Cô ta không thích hợp với con, thứ con cần là một nữ nhân có thể
trợ giúp con cùng nhau quản lý công ty, hoặc là giúp con đem sự nghiệp
đẩy lên một tầng cao.”
“Đủ! Nếu cha đến đây để nói chuyện này, thì mời cha trở về đi! Con
sẽ không gặp cha.” Triển Hoàng Tu cố gắng áp chế lửa giận, vẫn không cẩn thận đề cao âm lượng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của Giang Minh Nhân theo trong chăn thăm
dò, cơn buồn ngủ cũng đã tiêu tan, đặc biệt khi cô nghe thấy thanh âm
Triển Hoàng Tu đối với đầu kia điện thoại kêu “Cha”.
“Hoàng, em……” Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Giang Minh Nhân mở miệng muốn nói, lại bị Triển Hoàng Tu dùng ánh mắt ý bảo cô đừng để ý.
“Triển Hoàng Tu, con đây là cái thái độ gì? Ta là cha của con, không phải nhân viên của con!” Tiếng Triển Thiệu Bình gầm gừ truyền ra từ
điện thoại.
“Con cũng muốn nói như vậy, con là con của cha, không phải nhân viên của tập đoàn Hoàng Duệ, mời cha không cần dùng thủ đoạn quản lý nhân
viên ép con đi vào khuôn khổ.” Triển Hoàng Tu lãnh đạm đáp lễ.
“Lập tức mở cửa cho ta vào! Ta muốn giáp mặt cùng con nói chuyện.” Triển Thiệu Bình không khỏi phân trần tắt máy.
Rất ít khi tức giận Triển Hoàng Tu cũng nặng nề mà tắt điện thoại, dọa Giang Minh Nhân một cú sốc, tim bình bình đập loạn.
“Làm sao vậy? Anh cùng cha cãi nhau? Có phải hay không bởi vì chuyện của em?”
“Đây là chuyện giữa cha con anh, không quan hệ với em, em không cần
tự trách mình.” Triển Hoàng Tu hoãn hạ khẩu khí không vui, dốc lòng trấn an tiểu thê tử đang lo sợ.
“Cha thực không vừa lòng con dâu này đúng không? Ông ấy cảm thấy em
không