Old school Swatch Watches
Kiều Thê Tùy Hứng Của Hoàng Đế

Kiều Thê Tùy Hứng Của Hoàng Đế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322415

Bình chọn: 7.5.00/10/241 lượt.

Thiệu Bình, cực kỳ giống kẻ thắng cuộc đang khiêu khích, lập tức càng thêm giận dữ.

“Nói dối! Mới ngắn ngủi một tháng, cô làm sao có thể mang thai, rõ ràng là nói dối!”

“Nhân Nhân, đừng nói đùa.” Triển Hoàng Tu vẫn còn đang khiếp sợ, hơn nữa biết rõ tâm tính nghịch ngợm của Giang Minh Nhân, không thể kết

luận tin tức này có đúng hay không.

“Em không có nói đùa, là thật, em mang thai.” Giang Minh Nhân đi đến trước mặt anh, nắm bàn tay to đặt ở trên đùi của anh kéo đến, nhẹ nhàng đặt trên bụng mình. “Em lúc ở Đài Nam có mua que thử thai kiểm tra qua, là dương tính.”

Triển Hoàng Tu chịu rung động thật lớn, thật lâu không thể hoàn hồn, hai mắt thâm u chuyển từ khuôn mặt e lệ của Giang Minh Nhân đến bàn tay to dưới bụng bằng phẳng.

Thật không thể tin được, này thân mình mềm mại làm anh yêu sâu đậm, thế nhưng đang chứa đựng kết tinh của hai người bọn họ……

“Vì sao không nói với anh?” Anh ôn nhu hỏi.

“Bởi vì……” Cô thẹn thùng nhìn anh liếc mắt một cái. “Anh căn bản không cho em cơ hội nói nha!”

Đằng đẵng hai ngày đem cô giam ở trong phòng, anh còn có mặt mũi nói!

Triển Hoàng Tu ánh mắt thâm thúy ôn nhu, đáy mắt tràn đầy nồng đậm

cưng chiều, anh dưới đáy lòng âm thầm thề, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn tiểu thê tử của anh cùng tiểu baby trong bụng.

“Rất hoang đường ! Ta không tin! Này căn bản chính là nói dối!” Triển Thiệu Bình hổn hển gào thét.

“Cha ngàn vạn lần đừng quá kích động, nếu ảnh hưởng đến thân thể,

cha có thể sẽ không có cơ hội nhìn đến tiểu baby đáng yêu trong bụng

con.” Giang Minh Nhân cười meo meo nói.

“Đủ! Thật sự rất hồ nháo ! Trừ phi đứa nhỏ ra đời, bằng không ta

không tin tưởng cô đã mang thai.” Triển Thiệu Bình lớn tiếng kêu Điền

thư ký đang canh giữ ở ngoài cửa, nhìn cũng không thèm nhìn Giang Minh

Nhân liếc mắt một cái.

“Cha, vô luận như thế nào, con đều sẽ không cùng cô ấy ly hôn.” Triển Hoàng Tu kiên định biểu thị công khai.

“Nằm mơ!” Triển Thiệu Bình vẫn không thay đổi nguyên bản tâm ý, tức giận tận trời rời đi.

Nói không khó chịu là gạt người, Giang Minh Nhân thất vọng cúi đầu, vành mắt có chút ửng hồng.

“Không quan hệ, một ngày nào đó ông ấy sẽ buông tay.” Triển Hoàng Tu đem cô kéo vào trong lòng, bàn tay to vỗ nhẹ sau lưng cô, nhẹ nhàng

trấn an.

“Cha thực sự chán ghét em đúng không?” Cô đã không có bối cảnh, càng không có đầu óc nhanh nhạy, chỉ có một cỗ tình yêu ngây ngốc dành cho

Triển Hoàng Tu.

“Cha anh chỉ để ý tốt xấu của tập đoàn, chuyện gì cùng tập đoàn có

liên quan thì trong mắt ông ấy, chỉ chia làm có lợi ích hoặc là vô lợi

ích, ông ấy căn bản không hiểu cái gì là yêu.”

“Hoàng, anh với mẹ anh như thế nào sống tới bây giờ?” Giang Minh Nhân tò mò hỏi.

Cho tới nay, Triển Hoàng Tu rất ít nói đến gia đình của mình, cho dù nói đến cũng chỉ nói qua loa.

Cô biết anh cùng cha cảm tình đạm mạt, nhưng anh rất ít khi ngỗ

nghịch lệnh cha, hoàn hảo làm hết thân phận con trai cùng tổng tài tập

đoàn Hoàng Duệ, đưa tập đoàn đến thời đại huy hoàng.

Nhưng là anh không vui vẻ, anh trầm mặc ít lời, trừ bỏ trên thương

trường đàm phán cùng đối tác, anh rất khó biểu đạt tình cảm của mình.

Anh từ nhỏ đã nhận sự huấn luyện rất nghiêm, vô luận là cách nói

năng hoặc cử chỉ đều phải tao nhã trang trọng, nhưng phối hợp với biểu

cảm lạnh như băng kia, quả thực giống như là một người máy không có cảm

xúc.

“Trong trí nhớ của anh, mẹ anh chưa từng vui vẻ qua, bà luôn chỉ có

một người thực tịch mịch mà sống, liền ngay cả mong muốn đơn giản là

cùng con trai trải qua cuộc sống hằng ngày cũng vô pháp thực hiện, đơn

giản là cha anh từ sớm đã lên kế hoạch huấn luyện người nối nghiệp, tình thân trong mắt ông vẫn không quan trọng bằng lợi ích của tập đoàn.”

Trầm mặc một lát, Triển Hoàng Tu rốt cục mở miệng nói ra kí ức chẳng vui vẻ gỉ này.

“Hoàng…… Anh hiện tại còn có em.” Cô đau lòng nắm chặt tay anh.

“Anh biết.” Anh mỉm cười, đem cô ôm đến trên đùi mình, hai tay nhẹ

nhàng vòng trụ eo cô, đem mặt dán vào trán của cô. “Bởi vì có em, anh

mới chân chính biết được cái gì là gia đình.”

“Hoàng, anh làm em muốn khóc.” Cô hấp hấp mũi, bởi vì anh chân tình thông báo mà cảm động.

“Đừng khóc, phụ nữ mang thai không thể khóc.” Anh dỗ cô.

“Vì sao?”

“Sẽ giảm thị lực.” Anh nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn lên vành mắt ửng đỏ của cô.

Giang Minh Nhân thẹn thùng nhanh chóng đình chỉ xúc động muốn khóc,

tay nhỏ bé bò lên sau gáy Triển Hoàng Tu, giống con mèo nhỏ chỉ yêu làm

nũng, lười nhát hưởng thụ chủ nhân sủng ái.

“Hoàng, anh hy vọng baby là nam hay là nữ?” Cô ngây thơ hỏi.

“Khỏe mạnh so với cái gì đều trọng yếu hơn.” Anh nhàn nhạt thở dài một hơi.

“Vì sao thở dài?” Cô mẫn cảm nhìn anh.

“Anh không nghĩ sớm như vậy đã làm em mang thai.”

“Vì sao?” Chẳng lẽ anh không muốn baby của hai người? Giang Minh Nhân khẩn trương hề hề hỏi.

“Em còn trẻ như vậy, anh lo lắng em không thể thích ứng.” Anh săn sóc nói.

“Nhưng là em nghĩ muốn một cái baby giống anh, hơn nữa…… Chỉ có

nhanh chóng sinh hạ baby, cha mới sẽ không luôn muốn chia rẽ chúng ta.”

“Mặc kệ cha an