XtGem Forum catalog
Kỷ Nguyên Xem Mắt

Kỷ Nguyên Xem Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324220

Bình chọn: 9.00/10/422 lượt.

n phổ biến khắp

nơi, cái người làm chị, hình như cũng đã được xác định là sẽ phải chịu nhiều thiệt

thòi hơn rồi.

Đặc

biệt là ngày xưa, khi mẹ của Lưu Thụy Căn còn chưa vào Huyện Thành, một mình ở

lại với bố mẹ chồng ở nông thôn nuôi hai đứa con nhỏ. Khi có đồ ăn ngon, chắc

chắn là đứa con trai Lưu Thụy Căn được ăn trước, có việc gì nặng nhọc, thì chắc

chắn đó là việc của Lưu Tịnh Huệ.

“Phải

nhường cho em trai, con là chị mà.”

Câu nói

này, hình như là câu nói mà Lưu Tịnh Huệ căm hận nhất. Điều làm chị ấy căm hận

hơn nữa là, mặc dù chị đã đến tuổi đi học, nhưng mà vì sự sơ suất của mẹ và ông

bà nội, mãi cho đến năm chín tuổi, chị mới được đi học tiểu học.

“Con

gái con đứa, đi học sớm mà làm gì?”.

“Chỉ

cần biết hai chữ, để khi đi nhà vệ sinh khỏi đi nhầm là được rồi.”

Ngày

nay mà nghe nói như thế, đúng là chuyện hài thật, nhưng mà vào lúc ấy, đó lại

là sự thật. May mà lúc đó, chị em gia đình nhà họ Lưu đã vào Huyện Thành, cuối

cùng chị gái cũng đã được giải thoát khỏi ông bà nội luôn mang nặng tư tưởng

phong kiến trong đầu, nhưng lại tạo ra sự cô độc khi chị gái đi học tiểu học

tại Huyện Thành.

Chín

tuổi, tính tuổi mụ nữa là mười tuổi, mới vào lớp một, chị ấy lại phát triển

sớm, rồi cộng thêm gen di truyền từ gia đình nhà họ Lưu, chị thường to lớn hơn

những đứa trẻ cùng trang lứa với mình, so với những bạn cùng tuổi, chị thường

cao hơn một chút, huống gì là những em bé nhỏ hơn chị ấy hai ba tuổi.

“Học

sinh ở lại lớp!”.

“Con

ngốc!”.

“Đồ

ngu!”.

Cứ hình

dung như thế, từ ngày đầu tiên chị ấy vào trường đã thường xuyên bị như thế.

Trẻ con luôn ngây thơ, khi bọn nó kêu như vậy, chẳng qua là cảm thấy vui vẻ,

cũng có lẽ chỉ vì người khác đều gọi như thế, thậm chí nhiều khi chỉ tùy tiện

gọi thế thôi, nhưng mà, nếu như không có những trải nghiệm như thế, chúng ta

mãi mãi cũng không biết được sự khó chịu ở trong lòng người bị gọi như thế.

Nếu như

người khác bị gọi như thế chắc là đã suy sụp rồi, nhưng trong lòng Lưu Tịnh Huệ

không phục, thế là, chị ấy không những không gục ngã, ngược lại, thành tích mỗi

lần đều lọt vào top ba người nhất lớp. Còn Lưu Thụy Căn, dưới sự giám sát của

ba mẹ, mới đạt đến trình độ đó.

Hai chị

em cùng vào học tại trường cấp hai, cấp ba tốt nhất ở trong huyện, khi hai chị

em cùng thi đại học, lại xảy ra sự cố. Mẹ của Lưu Thụy Căn ngã bệnh, viêm gan

cấp tính, không phải là bệnh nặng gì, nhưng số tiền dùng cho ca phẫu thuật lần

này phải cần hơn một vạn t>

Thế là,

số tiền vốn định chuẩn bị học phí cho hai chị em không đủ. Nếu như vay mượn

thêm, hoặc nếu như suy nghĩ thêm cách khác, có lẽ hai chị em sẽ được đi học đại

học, nhưng vào lúc này, ông nội của họ lại lên tiếng: “Con gái, học đến đây là

đủ lắm rồi, phải tìm chồng cho nó đi!”.

Câu nói

này làm cho Lưu Tịnh Huệ sợ chết khiếp, mặc dù chưa bao giờ được nhìn thấy bầu

trời cao rộng ở bên ngoài, nhưng tận sâu trong đáy lòng, chị ấy cực kỳ căm ghét

cuộc sống ở nông thôn, thề sẽ không bao giờ giống như bố mẹ của mình. Thế là,

chị ấy chẳng nói gì với bất cứ người nào, đêm hôm đó âm thầm chạy trốn, đi về

miền Nam, mới gọi điện thoại về báo là đã đến nơi bình an.

Mười

mấy năm trước, ở mảnh đất Quảng Châu vẫn đang có nhiều cơ hội lớn, Lưu Tịnh Huệ

vừa tài giỏi vừa chịu thương chịu khó, lại còn có văn hóa hơn nhiều người làm

công khác. Bốn năm sau, khi Lưu Thụy Căn tốt nghiệp đại học, Lưu Tịnh Huệ cũng

đã tạo dựng được cho mình một chút sự nghiệp.

Chuyện

đến đây, đáng lẽ cả gia đình đều mừng vui, nhưng Lưu Tịnh Huệ lại không phải là

nhân vật nữ chính trong câu chuyện, chị ấy cũng không phải là một người có tấm

lòng bao dung. Đối với em trai của mình, cũng không phải là chị ấy căm hận,

nhưng mà luôn luôn trách móc, điều làm cho chị ấy càng không hiểu nổi là, bố mẹ

của mình bắt chị ấy phải có trách nhiệm với Lưu Thụy Căn như là một điều đương

nhiên - Công việc, tiền đồ, thậm chí là gia đình?!

“Chị

biết là những việc này không nên trách em, nhưng, chị là một người con gái còn

làm được, em là một người đàn ông tại sao lại không làm được, em gây dựng sự

nghiệp bằng chính bản lĩnh của mình cho chị xem nào!”. Đó là một buổi tối, Lưu

Tịnh Huệ trốn mọi người, nói riêng với em trai mình như thế, cũng mãi cho đến

khi đó, Lưu Thụy Căn mới biết trong lòng chị mình có hiềm khích nhiều với mình

như thế nào.

“Đêm

hôm đó, anh suy nghĩ rất nhiều. Anh nghĩ đến ngày xưa, anh ăn lòng đỏ còn chị

ăn lòng trắng trứng gà, nghĩ đến việc mình có thể ăn bánh kem còn chị chỉ được

liếm que kem mà anh ăn còn thừa lại, nghĩ đến việc những cây bút chì mới toàn

dành cho anh viết, còn chị thì chỉ được dùng những mẩu bút chì ngắn ngủn...

Trước đây chưa bao giờ anh cảm thấy việc này là bất bình thường, nhưng mà lúc

đó anh mới biết, đối với chị, điều đó rất quan trọng. Một số việc, chỉ có người

không có được nó trong tay, mới biết nó đáng quý nhường nào.”

Kể đến

đoạn này Lưu Thụy Căn mới nói với tôi, tôi có thể nghe ra cảm xúc trong giọng

nói của anh, đó thật sự là những hồi ức đau khổ, làm cho tôi cũng