
i chị em mình xuống
dưới lầu, em đi cùng người ta xem mắt nhiều lần rồi, nhiều nhất cũng chỉ đứng
dậy chào cảm ơn một chút, tiễn ra tận cửa thế này, thật sự là mới gặp lần đầu
tiên. Người lớn tuổi quả nhiên khác hẳn với mấy cậu chàng choai choai mới lớn.”
“Không
phải chỉ vì tuổi tác thôi đâu, em đã gặp người nào lớn tuổi chưa? Họ cũng giống
với Lý Vĩ Trạch hả?”.
Tôi suy
nghĩ, mà cũng đúng thế thật, mặc dù không nhiều, nhưng mà trong những tháng
ngày tôi cùng đi với khách hàng, đúng thật là có những người tuổi tác tương
đương với , thậm chí có người còn lớn hơn anh ta một hai tuổi. Đàn ông khi đã
đứng tuổi, tự nhiên sẽ trở nên chín chắn hơn một chút, nhưng, đúng là có khác
với Lý Vĩ Trạch.
“Thế
Sếp nói là vì nguyên nhân gì?”.
“Thứ
nhất, là bởi vì cách giáo dục của người ta bên kia khác hẳn với bên chúng ta
đây. Em còn không chịu thừa nhận, ngành giáo dục trong nước của chúng ta có một
vài phương diện còn không theo kịp Đài Loan. Năm ngoái chị qua bên đó, năm sáu
giờ sáng đi tập thể dục, trên đường phố hầu như không có người, nhưng mà em bé
khoảng năm sáu tuổi nhà người ta vẫn đứng đó chờ đèn đỏ, thử coi ở mình đây
xem, đừng nói là con nít, người lớn còn vượt đèn đỏ.”
Tôi
chưa đi Đài Loan, nên cũng không có ý kiến gì về việc này, may mà chị Vu cũng
không đợi nghe ý kiến của tôi: “Có điều, điểm mấu chốt là, đàn ông có tiền và
không có tiền đúng là khác hẳn nhau. Tiền của người đàn ông, giống như sắc đẹp
của người phụ nữ vậy, mặc dù mọi người đều nói ngoài cửa miệng là vẻ đẹp nội
tâm mới quan trọng hơn, sắc đẹp, tiền bạc chỉ là những thứ bên ngoài cơ thể,
nhưng mà khi có rồi, không nói người khác, bản thân đương sự cũng cần phải có
bản lĩnh. Em còn nhớ con bé Tiểu Hoa nửa năm về trước không?”.
Tôi gật
gật đầu, Tiểu Hoa tên thật không phải là Tiểu Hoa. Sở dĩ gọi cô ấy như vậy, thứ
nhất là có chút trêu chọc, thứ hai cũng là vì, cô gái này có sắc đẹp như một
bông hoa.
Ở độ
tuổi hai mươi ba, đúng là độ tuổi mà sắc đẹp có thể nói là trong trăm người
chọn được một người ấy, khí chất ngọt ngào, từ trước đến nay không thiếu người
theo đuổi, cần phải nói là không có liên quan gì đến trung tâm môi giới của
chúng tôi, nhưng mà mục tiêu của người ta chỉ có một - tìm một người có tiền!
Chỉ một
tiêu chuẩn thôi, có tiền, cần phải có nhiều tiền, càng nhiều tiền càng tốt, chỉ
cần có tiền mà không biến thái, những điều kiện khác đều có thể xếp hàng đằng
sau.
“Em nói
xem, cô gái đó, ngoài đẹp ra còn có cái gì, nhưng mà cái khí chất của người
ta... Phiêu Phiêu, không phải chị chê em, nhưng mà nói em học chắc em không học
được.”
Tôi
khóc thầm, chính xác là như vậy. Mặc dù tôi tốt nghiệp đại học hạng ba, nhưng
cô Tiểu Hoa đó còn không bằng tôi, nói về những cử chỉ, lời nói, ứng xử đó...
Thật sự là giống như trong bộ phim Thế giới đ n ông vậy, từ “Bĩ Tử Thái mà có
thể đọc nhầm thành “Phôi Tử Thái”[1'>. Nhưng mà khi người ta đứng ở
đâu, không khí ở đó khác hẳn, giống như tất cả mọi người đều phải nhường cho cô
ấy vậy. Cái đó thực sự gọi là điệu đà một cách tự nhiên, đừng nói đàn ông, đến
cả phụ nữ còn kìm lòng không đặng liếc nhìn về phía cô ấy. Giống như kiểu trong
bộ phim “Thế giới đàn ông”, cuối cùng để cô ấy chọn một người có tiền đã ly dị
vợ thật, tháng ba gặp mặt nhau, tháng tám người ta đã lãnh giấy chứng nhận rồi!
[1'> Bĩ Tử Thái và Phôi Tử Thái: Bĩ Tử Thái là một nhà văn mạng
nổi tiếng của Đài Loan.
“Sắc
đẹp của người phụ nữ là như vậy. Tiền của người đàn ông cũng là như vậy. Em
thấy Lý Vĩ Trạch bây giờ như vậy, nếu như anh ta không có tiền, cho dù anh ta
có một hành động tương tự như vậy, em sẽ thấy ngay, cảm giác sẽ khác nhau
ngay...”
“Sếp,
em chẳng thực tế như thế đâu, em có phải là lấy cho anh ta đâu...”
“Chị
không nói em thực tế, mà là cảm giác về anh ta sẽ khác nhau. Em xem những người
làm to ấy, trên bục phát biểu một kiểu, xuống bục lại là một kiểu, vì sao lại
như vậy? Bởi vì khí phách. Con người chúng ta sống trên thế giới này, mỗi người
đều có chút khí phách. Có điều có người khí phách được quyền lực chống đỡ, có
người lại được tiền bạc chống đỡ, có người được tài hoa chống đỡ. Bọn trẻ con trời
không sợ, đất cũng không sợ, là bởi vì có bố mẹ chống đỡ, mà bố mẹ nó lại luôn
luôn làm theo ý chúng nó. Em xem bây giờ chị đi ra ngoài, sẽ được người ta gọi
là bà này bà nọ, bản thân chị sống cũng có vẻ rất nhàn nhã, đó là bởi vì chị có
một chút tiền, có sự nghiệp riêng của mình. Nếu như những thứ này đều không
có... thì chị chỉ là một người mẹ già cả bình thường như bao bà mẹ khác, giờ
này đang ngồi so đo giá cả của rau củ quả có phải lại tăng thêm hai ba hào rồi
không.”
“Sếp
ơi, nghe chị nói... Em thấy mình chẳng có khí phách gì cả.”
“Đúng
là em không có.” Chị Vu liếc nhìn tôi một cái, “Bởi vì cái gì em cũng chẳng có
cả.”
Mặc dù
từ lâu tôi đã biết rằng, bản thân mình bình thường, nhỏ nhoi như hạt bụi nhỏ,
nhưng bị đánh một đòn như thế... có chút chịu đựng không nổi, tôi cúi đầu, yếu
ớt kêu lên một tiếng “Sếp ơi...”
“Phiêu
Phiêu, e