XtGem Forum catalog
Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Kỳ Thật Cây Lim Có Thể Dựa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324890

Bình chọn: 8.5.00/10/489 lượt.

iật nảy mình, “Anh sao vậy?”

Diệp Tử Nam không chút nào để ý vết thương trên khuôn mặt đẹp trai của mình, “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Em muốn kết hôn.” Đường Nhiễm Băng nhìn anh không muốn nói cũng không hỏi

lại, tháo mắt kính, cầm thiệp cưới đỏ thẫm đặt trước mặt Diệp Tử Nam,

“Chúc mừng em đi.”

Diệp Tử Nam có chút giật mình, “Trước đây không nghe em nói, thật nhanh.”

“Không nhanh đâu, hai bọn em cùng tuổi, em cũng không còn nhỏ nữa. Nếu không

lập gia đình qua vài năm nữa thật sự liền không có người nào muốn nữa

rồi.”

Ý tứ trong lời nói của cô ta Diệp Tử Nam nghe liền hiểu

nhưng giả vờ như không biết, cầm thiệp cưới lên, mở ra xem, “Tên nhìn

quen quá.”

Đường Nhiễm Băng bật cười ha ha, “Cũng là người trong

giới, theo đuổi em lâu rồi, em vẫn không để trong lòng, nếu không bị anh nói cho tỉnh lại, sợ là em đã bỏ qua hạnh phúc của mình rồi.”

Diệp Tử Nam chân thành chúc mừng cô ta, “Chúc mừng.”

Vẻ mặt cô ta cười hạnh phúc, hơi thở trong sáng, nét mặt toàn thân rạng rỡ.

Trong lúc Diệp Tử Nam liên tục nhìn đồng hồ, tay phải Đường Nhiễm Băng chống

đầu nhìn anh, “Này, em nói nghe, anh có thể trọng em một chút không? Em

nhớ rõ dù thái sơn có sập trước mặt anh cũng không biến sắc đổi nét, bây giờ thế nào? Mới tách ra đã sốt ruột trở về?”

Diệp Tử Nam hơi có chút không kiên nhẫn, “Hôm nay tôi thật sự có việc.”

Đường Nhiễm Băng thoải mái gật đầu, “Được rồi, điều muốn nói em cũng đã nói xong, anh đi đi.”

“Được, gặp lại.”

Diệp Tử Nam đứng lên không chút lưu luyến đi ra ngoài, Đường Nhiễm Băng đột nhiên gọi anh lại, “Diệp Tử Nam!”

Diệp Tử Nam xoay người nhìn cô ta, “Làm sao vậy?”

Đường Nhiễm Băng nhìn chằm chằm anh hồi lâu, dường như không muốn mở miệng,

nhưng lại không cam lòng, cuối cùng vẫn hỏi ra, “Mấy ngày hôm trước em

nhìn thấy một câu nói, vẫn muốn hỏi anh một chút, nếu lúc trước em dũng

cảm, có phải kết quả sẽ không giống thế này? Nếu lúc trước anh kiên trì, có phải hồi ức sẽ không như vậy?”

Truyện được Edit bởi Ngọc Hân và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn L3 Quyý Đ0^n, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Diệp Tử Nam nhìn ngoài cửa sổ ký túc xá gần ngay trước mắt, nơi đó có kỷ

niệm đặc biệt anh gặp một người, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt trả lời,

“Không có nếu như.”

Đường Nhiễm Băng cười khổ, “Người cũng đã là của cô ấy, nói lời lừa dối em, an ủi em một chút cũng không được sao?”

“Không được. Nhiễm Băng, thật xin lỗi, tôi vì bản thân lợi dụng em, trong lời nói và việc làm có thể khiến cho em hiểu lầm.”

Đường Nhiễm Băng cúi đầu im lặng rất lâu, sau đó, ngẩng đầu, cười sảng khoái, “Ha ha, đã hiểu, đến lúc đó nhớ mang theo phu nhân đến dự đám cưới của

em.”

Diệp Tử Nam rời đi rất nhanh, Đường Nhiễm Băng ngồi trên ghế sofa, tầm mắt đuổi theo bóng dáng anh, mãi đến lúc không thấy nữa mới

thôi.

Diệp Tử Nam trở lại văn phòng, Tô Dương đang từ từ đóng cửa phòng nghỉ.

“Còn chưa tỉnh sao?”

“Tôi vừa nhìn qua, còn đang ngủ. Giữa chừng có tỉnh một lần, hỏi anh đi đâu, sau đó uống chút nước lại ngủ thiếp đi.”

Diệp Tử Nam gật gật đầu, “Được rồi, cô về trước đi.”

Túc Kỳ là người sau khi thức dậy sẽ rất khó ngủ tiếp, hơn nữa trong lòng cô có chuyện.

Quả nhiên, Diệp Tử Nam vừa vào cửa, ánh sáng bên ngoài chiếu xuyên vào thấy được cặp mắt đen tuyền sáng ngời, lẳng lặng nhìn anh.

“Tỉnh rồi thì đứng lên, dẫn em đi ăn chút gì đã.”

Anh không bật đèn, sợ Túc Kỳ thấy vết thương trên mặt và trên người anh.

“Anh không có việc gì hỏi em hả?”

“Không có.”

Túc Kỳ vươn tay bật đèn bàn đầu giường, rốt cuộc nhìn thấy Diệp Tử Nam, cũng hiểu rõ vì sao anh không hỏi cô.

Túc Kỳ hắng giọng rõ ràng, “Em muốn về nhà.”

Diệp Tử Nam gật đầu, “Được, anh đưa em về nhà.”

Hai người ngồi vào ghế sau, lái xe rất tinh mắt thấy vậy nâng màn che lên.

Túc Kỳ dịch sang, chủ động kéo cánh tay Diệp Tử Nam, tựa đầu lên vai anh,

cầm tay Diệp Tử Nam, cẩn thận chạm vào phía sau ngón tay bị toác ra,

không còn chảy máu nữa, màu sắc có chút thâm, nhìn qua rất đáng sợ.

“Có đau không?”

“Không đau.”

Cô tách ngón tay hơi cong của anh ra, vuốt lên, dùng ngón trỏ nghiêm túc đặt lên, chấp bút liền viết ra gì đó.

Đầu ngón tay lạnh buốt của cô viết tên của anh trong lòng bàn tay anh, từng nét từng nét, cảm giác ngứa ngáy từ lòng bàn tay lan vào tận trong

lòng.

Anh chợt nắm chặt năm ngón tay, cầm ngón tay đang nghịch ngợm, sau đó nắm toàn bộ tay cô vào lòng bàn tay.

Túc Kỳ để mặc anh nắm, cúi đầu không dám nhìn anh, từ từ mở miệng, bên

trong xe cách âm rất tốt, giọng nói có chút run rẩy vây quanh.

“Chúng ta hòa thuận được không? Anh đừng thích người khác, chỉ thích mình em

được không? Em nhìn thấy anh và Đường Nhiễm Băng, Hứa Thanh cùng một

chỗ, trong lòng em rất khổ sở. Em biết em sai rồi, trước kia em cho rằng đến cùng khi có cơ hội, em có thể từ từ giải thích với anh, nhưng mà về sau em mới phát hiện, giữa chúng ta hiểu lầm rất sâu, sâu đến mức em

không biết nên giải thích với anh như thế nào. Vừa rồi, em ở trong bóng

tối chờ anh trở về, một chút ánh sáng cũng không có, trong lòng suy

nghĩ, mấy năm nay, em đối với an