
cười nói nói.
Tâm tư Túc Kỳ đều đặt trên đứa nhỏ bên cạnh, da trắng mịn mềm mại, huơ tay
múa chân vung quả đấm nhỏ dáng vẻ rất đáng yêu. Cô vươn nhẹ tay nhẹ
nhàng trêu chọc, trên mặt mang theo nụ cười.
Mẹ Diệp nhìn bộ dáng của cô, lơ đãng nói một câu, "Nếu thích như vậy thì chính mình mau sinh một đứa đi."
Túc Kỳ lập tức liền trợn tròn mắt.
Châu Dục nhìn vẻ mặt khó xử của Túc Kỳ, giúp cô giải vây, "Mẹ, Diệp Tử Nam và cô ấy cũng còn nhỏ, chờ vài năm nữa rồi nói sau."
Mẹ Diệp thở dài, "Cũng không còn nhỏ, kết hôn đã hai năm rồi, cũng đến lúc nên sinh rồi."
Đối với vấn đề này, Túc Kỳ không biết nên đối phó thế nào, vấn đề con cái,
cho tới bây giờ cô vẫn chưa có kế hoạch, mà hình như Diệp Tử Nam cũng
chưa từng đề cập tới.
Châu Dục vỗ vỗ mu bàn tay Túc Kỳ, mỉm cười an ủi với cô, "chuyện như vậy thuận theo tự nhiên đi."
Bảo Bảo há miệng ngáp một cái thật to, Châu Dục ôm bé đứng lên, "Mẹ, mẹ và tiểu Kỳ trò chuyện trước đi, con ôm bé đi ngủ."
Mẹ diệp gật đầu, "Đi đi."
Lúc này trong phòng khách chỉ còn hai người mẹ Diệp và Túc Kỳ, Túc Kỳ lập
tức lấy lại tinh thần đối phó với các câu hỏi của mẹ Diệp.
Mẹ
Diệp tựa hồ đối với biểu hiện gần đây của cô rất hài lòng, không có nhắc lại vấn đề hay gây khó khăn gì, chỉ hỏi tình trạng gần đây của cô và
Diệp Tử Nam, sau đó lại lấy ra một vòng ngọc giao cho cô, "Đây là viên
kim cương năm xưa ba chúng nó tình cờ lấy được, các con những người trẻ
tuổi cảm thấy vàng bạc tầm thường cũng không thích, cái này không tệ."
Túc Kỳ vừa thấy, toàn thân vòng ngọc sáng óng ánh, mượt mà nhẵn nhụi, vừa
nhìn đó chính là tác phẩm có giá trị ngọc Dương Chi, cô vội vàng thả lại vào tay mẹ Diệp, "Mẹ, quý giá quá, ngài giữ đi ạ."
Mẹ Diệp cười đè tay của cô lại, đeo lên cho cô, "Mẹ cũng lớn tuổi rồi, không cần."
"Vậy cho Tử Đồng đi."
"Nha đầu kia cả ngày lẫn đêm không có lúc nào yên lặng cả, cho nó, còn chưa được nửa ngày đã quăng đi."
"Vậy thì cho chị dâu đi."
"Chỗ anh cả mẹ đã cho thứ khác, cái này là đưa cho con."
Không biết Diệp Tử Nam đã tới đây lúc nào, đứng một bên nhìn một lúc, chợt nói câu, "Mẹ cho em, em cứ cầm đi."
Túc Kỳ quay đầu nhìn Diệp Tử Nam, nhưng anh cũng không nhìn cô, mà nhìn chằm chằm vào vòng ngọc.
Da cổ tay trắng nõn nà được chiếu bởi ánh sáng long lanh của vòng ngọc,
tôn lên vẻ xinh đẹp khiêm tốn lịch sự tao nhã. Anh chưa bao giờ cho rằng Túc Kỳ là người phụ nữ dịu dàng động lòng người, nhưng lúc này lại cực
kỳ giống một người phụ nữ dịu dàng nho nhã, vòng tay bạch ngọc lại càng
sáng lấp lánh đủ màu sắc.
Túc Kỳ chỉ có thể nhận lây, mẹ Diệp nắm tay cô, "Đều nói người nuôi ngọc ngọc nuôi người, vẫn là nên đeo đi."
Túc Kỳ khéo léo gật đầu.
Ra khỏi nhà họ Diệp, Túc Kỳ tháo vòng ngọc xuống, bị Diệp Tử Nam ngăn lại, cau mày, gương mặt không vui, "Đeo cho tốt, tháo xuống làm gì?"
"Em sợ làm vỡ."
"Đồ chính là để dùng, để không đeo thì còn có giá trị gì nữa. Ban ngày cũng lạnh, mặc quần áo nhiều sẽ không dễ dàng bị vỡ."
Túc Kỳ nâng cổ tay nhìn hồi lâu, "Vậy cũng được."
Xe còn chưa tới đại viện, di động Túc Kỳ liền vang lên. Túc Kỳ vừa mới nghe hai câu, sắc mặt liền thay đổi.
Gương mặt Diệp Tử Nam lạnh lẽo cũng tan đi, "Làm sao vậy."
Trong mắt Túc Kỳ mang theo sương mù, "Mẹ nói, ba ở nhà đột nhiên bị té xỉu, giờ đang ở bệnh viện."
Diệp Tử Nam lập tức quay đầu đi bệnh viện, vừa lái xe vừa vươn tay cầm tay
Túc Kỳ thật chặt, đan hai tay vào nhau, "Đừng lo lắng, không có chuyện
gì, thân thể ba luôn rất tốt, yên tâm đi."
Túc Kỳ vừa lên tiếng
nước mắt liền rớt xuống, hoang mang lo sợ lẩm bẩm nói nhỏ, "Lần trước em về nhà còn cáu giận với họ, đều là em không tốt, thời gian dài như vậy
cũng không về thăm hai người, họ cũng lớn tuổi rồi, em nên ở bên họ
nhiều hơn..."
Diệp Tử Nam dừng xe bên đường, đưa tay lau những
giọt lệ trên má cô, giọng nhỏ nhẹ an ủi cô, "Đừng khóc, bây giờ chúng ta liền đi bệnh viện, ba không có việc gì. Sau này mỗi tuần anh và em về
thăm nhà một chút có được không?"
Túc Kỳ ra sức gật đầu, Diệp Tử Nam ôm cô vào trong ngực, "Đừng khóc nữa, được không?"
Túc Kỳ và Diệp Tử Nam đến bệnh viện đúng lúc thấy cha Túc được đẩy ra từ
phòng cấp cứu, mẹ Túc đứng bên cạnh nói chuyện với bác sĩ.
"Người bệnh tạm thời không có việc gì rồi, ngất là do huyết áp hơi cao, đối
với bệnh này tôi biết, gần đây bệnh nhân không dùng thuốc kiểm soát
huyết áp đúng giờ, sau này dùng đúng liều lượng chú ý ăn uống là được
rồi, còn có không nên quá mệt nhọc. Người bệnh nghỉ ngơi một chút là có
thể xuất viện."
Nghe lời của bác sĩ, ba người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Diệp Tử Nam vẫn an ủi Túc Kỳ không có việc gì, tất cả đều chỉ là vì
làm yên lòng cô mà thôi. Người lớn tuổi, thân thể trở nên rất yếu ớt, sự việc có thể lớn cũng có thể nhỏ, mặc dù anh miệng đầy bảo đảm, nhưng
trong lòng lại không dám khẳng định như thế.
Đến phòng bệnh, sắc mặt cha Túc nhìn đã khá hơn nhiều, "Tử Nam à, ngại quá, lại phiền con đi một chuyến rồi."
Diệp Tử Nam tỏ ra khéo léo trước mặt trưởng bối, "Ba, đều là người một nhà,
có gì mà phiền toái với không phiền to