
đầu lên, mắt lóng lánh
lệ, phát hiện thầy đã rời khỏi chỗ ngồi tự lúc nào, và đã bước tới trước mặt
tôi.
“Không sao, em hiểu được tấm lòng của người làm thầy này là được rồi.”
“Dạ.” Tôi quyết định làm hòa với thầy.
“Trò à.” Hắn cúi đầu nhìn tôi và cười nói: “Em đã hiểu được khổ tâm của giáo
viên là điều rất đáng quý, vậy bây giờ em hãy lau sạch văn phòng này đi, sau đó
lau chùi cửa lớn, cửa sổ, tủ và bàn nữa.” Hắn chỉ trỏ xung quanh, sau đó nhỏ
nhẹ bổ sung thêm: “Nếu như có thể, tháo luôn rèm cửa sổ xuống, mang về ký túc
xá giặt sạch cũng được.” Nói xong, lại trở về bàn tiếp tục nhìn máy vi tính.
Tôi đứng đờ người, nhất thời không kịp tiêu hóa những mệnh lệnh mà hắn vừa đặt
ra.
“Trò ơi……..” âm cuối của hắn cao lên, “Còn không nhanh lên, qua 10 giờ sẽ tắt
đèn đấy.”
Trò trò trò! Lại là trò! Phải biết rằng, cả đời này tôi ghét nhất người khác
gọi tôi là trò.
Trường đại học không phong trào gọi người đẹp, thông thường chỉ toàn gọi “Trò,
thế này thế kia….”, “Trò, sao vậy….”, trong những trường hợp bình thường, tôi
sẽ nhịn, nhưng nếu gặp phải tên nam sinh nào đó gọi thêm vài tiếng, tôi sẽ nổi
da gà. Vậy mà tên Mộ Thừa Hòa này lại cứ suốt ngày trò này trò kia, nếu không
phải nể tình thầy trò, tôi đã sớm dọng qua đó rồi.
Khi mới bắt đầu Bạch Lâm bọn họ cũng không hiểu vì sao tôi lại phản cảm với cái
cách xưng hô vừa thân thiện lại vừa trong sáng thế này, cho đến một ngày kia
khi vô tình đọc ngược tên của tôi, họ mới hiểu ra. Lúc nhỏ khi học tiểu học, có
một lần cô giáo nói nhịu, từ đó từ “trò” đã biến thành biệt danh của tôi. Và
biệt danh này, đã từng là ám ảnh tâm lý suốt thời tiểu học của tôi. Nhưng Mộ
Thừa Hòa lại cứ như là cố ý vậy, thành tâm gợi lại chuyện thương tâm của tôi
mà. Thông thường, hắn chỉ gọi tôi bằng ba cách: Trò! Lớp trưởng môn! Trò lớp
trưởng môn!
(Chú thích: trong tiếng Hoa, từ 同学 tức bạn học, trò,
được đọc là /tongxue/, và tên của Tiết Đồng 薛桐 đọc là /xuetong/, đọc ngược lại thành /tongxue/, giống
nhau)
Liếc nhìn bóng lưng của hắn, tôi thật là muốn cắt vài lạng thịt từ người hắn
xuống. Nhớ lại những gì hắn làm, tôi thật muốn hỏi hắn: “Thầy ơi, thầy quên
mang theo nhân tính ra đường sao?”
Sau đó, trở về ký túc xá, tôi giận đùng đùng mà phát biểu những lời nói hào
hùng kiểu như khoa ngoại ngữ này có Tiết Đồng sẽ không có Mộ Thừa Hòa.
Bạch Lâm nói: “Chà….. cậu cũng muốn chơi kiểu một núi không ở hai hổ à.”
Triệu Hiểu Đường phì cười, “Tiểu Bạch, câu tục ngữ này của cậu, nếu thêm câu
sau vào nữa sẽ càng hợp với Tiểu Đồng hơn.”
Tôi bồn chồn: “Câu sau nào hợp với mình?”
Triểu Hiểu Đường nín cười: “Một núi không ở hai hổ, trừ phi đó là một đực một
cái.”
Tôi: “……..”
(5)
Một ngày nào đó của giữa tháng 11, sân trường chất đầy một không khí lạ kỳ.
Buổi chiều sau giờ học, giám thị đích thân đến khu ký túc xá của khoa chúng tôi
tuần tra, nghe nói là do phòng điều hành ra chỉ thị, xét xem có học sinh tàng
trữ rượu bia hay không. Bởi vì, tối nay sẽ diễn ra trận bóng đá vòng loại cuối
cùng của đội tuyển Trung Quốc trong cuộc thi World Cup, bất kể là thắng hay
thua đều có khả năng đánh mất cơ hội tiến quân vào giải FIFA.
Bạch Lâm là một đứa si mê bóng đá, bởi thế mà ba người còn lại cũng tự nhiên bị
ảnh hưởng, mỗi tuần đều ngồi xem tình hình thi đấu của Giải vô địch bóng đá Đức
và Ý.
Mỗi phòng ký túc xá nữ sinh đều có gắn một tivi 21 inches. Đường truyền hữu
tuyến là mở 24/24 vào cuối tuần, do đó có thể xem chương trình cho đến khi tắt
đèn. Nhưng bình thường, mỗi ngày chỉ có hai thời đoạn là có tín hiệu: 12:00PM –
1:30PM và 5:00PM – 7:30PM, qua khỏi thời gian, phòng điều khiển của trường sẽ
tự động ngắt tín hiệu ra.
Nhưng, mọi việc là luôn có ngoại lệ.
Không phải trận đấu mang ý nghĩa to lớn nào cũng chiếu trực tiếp vào những giờ
mà chúng tôi có thể xem, hoặc là lúc không tín hiệu, hoặc là đúng ngay giờ tắt
đèn, huống chi thời này vi tính vẫn chưa phổ biến đến mức mỗi người trong
trường đều có một máy. Vậy thì, đây đã là lúc học sinh biểu tình phản kháng.
Thường sẽ là tất cả mọi người cùng chạy ra lang cang, đồng thanh la hét vào khu
trường tối mực: “Điện đâu! Mau có điện!” Còn không thì là, “Tôi muốn xem đá
banh! Mau mở tivi!” Thậm chí còn có người cầm muỗng nĩa, hộp đựng cơm, thau rửa
mặt, vừa gõ gõ tạo ra âm thanh cực kỳ lớn, vừa phát ra những kháng nghị rất có
tiết tấu. Chốc lát đã tạo thành một khúc giao hưởng chén thau đũa đặc biệt. Và
trong tình trạng đó, không đến 10 phút, yêu cầu chắc chắn sẽ được đáp ứng.
Phương pháp này được học sinh sử dụng trong những ngày trọng đại, và chưa hề
thất bại. Do đó dẫu rằng hôm nay là ngày chủ nhật, nhà trường vẫn đã thông báo
trước tối nay sẽ mở tivi, học sinh có thể xem bóng đá trong phòng.
Buổi tối, trận bóng đi vào giai đoạn nghỉ giữa giờ.
Bình luận viên A nói: “Để cho công bằng, AFC (Liên đoàn bóng đá châu Á) đã sắp
xếp cho lượt đấu cuối cùng của các tiểu đội tiến hành cùng một lúc. Nhưng thật
không ngờ lại là một tình cảnh như thế này.”
Bình luận viên B nói: “Đúng vậy. Theo quy định thi