
hững kẻ đã nói là làm.”
Robin
lắc đầu, thích thú. Ông không ngờ Christopher ghen tuông. Chàng trai
này
đã yêu thật lòng rồi.
“Con
đang nghiêm túc, thưa ngài”, Christopher cáu kỉnh.
“Ta
biết”, Robin kìm nén nụ cười của mình. “Cái chau mày của con đã nói
lên
khá nhiều, nhưng nếu con muốn, ta sẽ cảnh cáo nó không được quá đà.”
“Ngài
hãy làm thế”, Christopher cộc cằn.
Robin
buột miệng cười. “Ôi, Chris, từ tận đáy lòng, ta rất vui khi thấy con
ngốc
nghếch như vậy.” Ông dừng lại, liếc ngang. “Đưa cô ấy tới Artane”, ông
đề
nghị, “Artane muốn gặp cô ấy. Điều đó tốt cho Gillian. Theo thời gian, vợ
con
cần những đồng minh nữ. Colin không đủ nữ tính đâu”, Robin cười khục
khặc.
Nụ
cười của Christopher có vẻ miễn cưỡng. “Colin sẽ phải đáp ứng yêu cầu
của
cô ấy.”
“Con
biết Anne sẽ không làm hại Gillian”, Robin cố đổi chiến thuật. “Như
vẫn
làm đối với những đứa trẻ khác. Ta không biết vợ con đã phải chịu đựng
những
gì dưới bàn tay Warewick, nhưng nếu tương tự William thì...”
“Không
phải vậy.”
Christopher
đột ngột bật dậy, đi ra giữa phòng. Hắn thủ thế chiến đấu, lao
tới,
đâm mạnh. Hẳn đã có thể xiên năm người đàn ông với một kích đó. Robin
vuốt
ngược tóc và đứng dậy. Ông tới sau lưng Christopher, đặt tay lên bả vai
chàng
trai trẻ.
“Christopher...”
Hắn
hạ thấp kiếm, xoay người lại. “Con đánh giá cao lời mời, nhưng con
trịnh
trọng từ chối.”
Robin
nén một tiếng thở dài. Ừ, rất kiêu hãnh! Ông thở hắt ra, lùi lại một
bước.
“Vậy,
cho phép ta. Ta cùng thiếu đối thủ đầy dũng khí như con. Thậm chí
các
anh em ta cũng không có được kỹ năng của con.”
Christopher
chớp mắt. “Ngài đùa sao?”
“Không,
ta rất nghiêm túc. Họ là những gã vụng về, chẳng mang lại cho ta
chút
thử thách nào.”
“Không
phải chứ”, Christopher sốt ruột nói. “Con không thể đỡ đòn của
ngài!”
Robin
nhìn vào cạnh sắc trên thanh kiếm của Christopher rồi nhận ra khả
năng
bị chấn thương. “Chúng ta sẽ dùng kiếm cùn để tập luyện. Ta đi lấy một
cặp
tới.”
“Không!”
“Thế
thì ta lấy kiếm gỗ...”
“Không.”
Christopher than vãn khổ sở. “Khốn kiếp, Robin, con không đủ
khả
năng!”
“Dĩ
nhiên con có thể”, Robin bất ngờ bùng phát. “Chúa ơi, nhớ xem con đã
làm
tốt thế nào trong cuộc đấu thương! Chúng ta sẽ thực hành như một bài kiếm
thuật.”
Ông gật đầu với chính mình. “À, ta sẽ đuổi tụi nó về nhà, rồi ở lại thêm
tuần
nữa. Sau đó khi con tới Artane...”
“Chết
tiệt, thôi đi!” Christopher gầm vang. Hắn ném” kiếm sang một bên và
tóm
lấy ngực áo Robin, siết chặt. Hơi thở của hắn trở nên nặng nề giữa căn
phòng
tĩnh lặng. “Con không thể đỡ đòn của ngài”, hắn nghiến răng. “Con
không
thể nhìn thấy cách ngài chiến đấu!”
“Chúng
ta sẽ trau dồi kỹ năng mới...”
“Dừng
ngay.” Christopher hét lên như thể bị trúng đòn. “Hỡi Thánh nhân từ,
Robin,
ngài không biết rằng con ước mình có thể sao? Ngài không hiểu con lên
đây
mỗi đêm và tập luyện, ước mình thực sự có khả năng nhìn thấy được gì đó
ngoài
bóng tối à? Ngài có biết con đã bật khóc trong cơn thịnh nộ và tuyệt vọng,
vì
hiểu rằng mình chưa hề sẵn sàng đối mặt với việc mù lòa?”
Nước
mắt tuôn trào từ đôi mắt vô dụng của hắn. Tim Robin đập mạnh khi
nhìn
hắn như vậy.
“Ngài
không biết con muốn đến Artane biết dường nào sao?”, Christopher
khản
giọng. “Con nằm thao thức hằng đêm mơ về những ngày tháng thơ ấu của
mình.
Con tưởng tượng sẽ ra sao khi dẫn Gillian tới đó, chỉ cho cô ấy thấy nơi
con
đã lang thang suốt thời trai trẻ, giới thiệu với cô ấy người đàn ông mà con
yêu
quý hơn cả cha ruột của mình.”
“Ngài
có biết con muốn nhìn thấy ngài không, Robin? Trở thành người đàn
ông
mà ngài mong mỏi và trông thấy sự hài lòng trong đôi mắt ngài? Ngài
không
chợt nghĩ là con mong muốn gặp Phu nhân Anne nhớ rằng con yêu mến
biết
bao sự dịu dàng của bà dành cho con lúc niên thiếu và cầu nguyện sẽ có
một
người phụ nữ dịu dàng như bà đến và yêu con?”
Một
tiếng nấc thoát khỏi cổ họng hắn. “Ngài không hiểu con ước được nhìn
thấy
người phụ nữ của mình sao? Ngài có tưởng tượng nổi cảm giác tồi tệ cỡ
nào
khi con muốn nhìn cố ãy sinh con cho con, rồi ngắm nghía những đứa trẻ
mang
hình hài giống mình không? Ngài có biết mỗi ngày trong đời con là sự tra
tấn
không, biết những điều gì mình mong muốn và ý thức được rằng chúng vĩnh
viễn
vượt khỏi tầm với của con?”
Robin
cảm giác nước mắt mình lăn dài trên gò má, ông chẳng buồn kiểm
chứng.
“Ừ,
Chris”, ông thì thầm, kéo chàng trai trẻ đang nức nở đó vào vòng tay
mình.
“Đừng”,
Christopher đẩy ông ra. “Mặc con. Vị Thánh nhân từ, Robin, nếu
ngài
còn chút thương xót nào, thì cứ mặc con!”
“Ta
phải làm gì để xoa dịu...”
“Ngài
chẳng thể làm gì hết! Chỉ cần đi đi.” Christopher quay lưng lại. “Xin
ngài.”
Những
lời cuối cùng chỉ còn là tiếng thì thầm. Robin muốn ở lại, nhưng ông
biết
Christopher không cảm kích điều đó. Dù ông tin rằng Christopher không
chỉ
có lòng kiêu hãnh, nhưng rõ ràng bản thân anh chàng không tin tưởng vào
điều
đó.
Thế
là Robin rời khỏi.
Ông
bước xuống cầu thang và đi v