
ai”, cô lắc đầu nói.
“Ngài
Kendrick.”
“Em
hầu như không hành hạ ngài ấy.”
“Nhưng
em đã làm”, Christopher thô lỗ nói. Anh chàng đó rên rỉ liên tục về
tình
trạng hôn nhân của em. Cứ như em sẽ là của hắn nếu được tự do!”
“Ngài
ấy toàn nói lời xu nịnh, thưa lãnh chúa của em”, cô mỉm cười vì biểu
hiện
thô lỗ của chồng, “nhưng em khẳng định ngài ấy chẳng có ý như thế”.
Christopher
chau mày. “Dĩ nhiên hắn có ý rồi. Và hắn nên như vậy. Anh
chàng
đó có con mắt sắc sảo với cái đẹp, rõ ràng hắn không bao giờ nói đủ về
em.”
Gillian
cảm giác mình bắt đầu đỏ mặt. “Ôi, lãnh chúa...”
“Có
thể đó chỉ đơn thuần vì ta ganh tị với hắn khi hắn có thể nhìn thấy em”,
Christopher
lại nhíu mày. “Phải, nó kích động ta mãnh liệt vô cùng khi hắn có
khả
năng nhìn thấy điều mà ta không thể, dù ta thừa nhận mình thích thú với
những
mô tả của hắn.”
“Ngài
ấy luyên thuyên quá nhiều”, Gillian công nhận.
Christopher
làu bàu. “Ừ, thật vậy. Ta cá là mình có thể tiêu hóa việc này nếu
hắn
chấm dứt chuyện giày vò ta”, hắn nói tiếp, rõ ràng muốn hâm nóng đề tài.
“Hắn
lảm nhảm hàng giờ liền cứ như chẳng bao giờ đủ, hắn sẽ làm được gì
ngoài
trở thành một kẻ hát rong chứ! Thánh thần ơi, nhưng ta khó lòng chịu
đựng
nổi nếu hắn hát ballad!”
“Im
lặng dễ chịu hơn”, Gillian kiến nghị.
“Em
khó lòng trách ta vì đã chán ngấy sau hai tuần.”
“Không,
em không thể.”
“Và
cách họ nấn ná bên bàn ăn”, Christopher phàn nàn. “Em sẽ nghĩ rằng hai
tên
đó đang quyết tâm ăn sạch tủ thịt nhà ta! Ta gần như suýt đề nghị họ mau
quay
về tàn phá kho lương của cha mình.” Hắn nhướng mày với cô. “Em nghĩ
sao?”,
hắn hỏi.
“Vâng,
thưa lãnh chúa ...”
“Và
trong lúc chúng ta bàn luận về đề tài đó”, Christopher kết luận, “để ta
cho
em hay, Kendrick là kẻ cuối cùng mà ta muốn nói tới. Giờ chúng ta hãy cố
thoát
khỏi gã một lúc đi”, hắn bổ sung.
“Ồ,
Christopher”, Gillian cả cười. “Ngài là người đàn ông khó tính nhất.”
“Ta
là kẻ thành thật khốn kiếp và ta không bận tâm.”
“Em
nghĩ ngài là gia chủ tuyệt vời”, cô nói và cúi xuống dịu dàng hôn hắn.
“Ngài khiến họ cảm thấy được vô cùng hoan nghênh.”
“Vậy
sau này ta hẳn được phép lơ là”, hắn lầm bầm. “Mấy gã đó ít ra phải
cảm
thấy mình nên về nhà ngay bây giờ.”
Gillian
cười ồ, “Ôi, Christopher, em yêu ngài biết bao. Làm sao em sống nổi
nếu
thiếu vắng sự càu nhàu của ngài?”.
“Có
khả năng em rồi sẽ chán”, hắn nói. “Ta tự hỏi làm thế nào em sống nổi
nếu
thiếu những nụ hôn của ta. Quả thật, ta dám khẳng định em đã phải chịu
đựng
quá nhiều vì gần đây thiếu vắng chúng. Lại đây và lấp đầy nó.”
Gillian
không thể ngừng cười. Lời tâng bốc từ những anh chàng Artane chỉ
mang
đến cho cô niềm vui thoáng qua, hiển nhiên, vì thực sự là chuyện mới lạ
khi
các lãnh chúa bảnh trai lại ca ngợi tán dương vẻ đẹp của cô. Nhưng chúng
làm
sao so sánh được với lời cộc cằn của Christopher? Hoặc những đòi hỏi làm
cô
chú ý? Hay vẻ cau có khi hắn cảm thấy không được gặp cô nhiều như mong
muốn
vào bất kỳ lúc nào trong ngày? Phải, đây là một thứ tình yêu cần được
trân
trọng.
Gillian
cười với hắn. “Ngài sẽ hôn em trước, hay em sẽ kể cho ngài nghe
chuyện
xảy ra trong ngày trước đây, thưa lãnh chúa?”
Hắn
ghì đầu cô xuống và hôn nồng nhiệt. “Mỗi thứ một ít, ta nghĩ vậy.”
“Và
em nên bắt đầu từ đâu?”
“Em
nên bắt đầu bằng việc nói ta nghe xem ta trông mệt mỏi thế nào và làm
sao
em chắc chắn ta cần phải ngủ.”
“Em
khẳng định trông ngài không quá mệt mỏi như ngài nghĩ.”
“Vậy
thì cứ trò chuyện với ta đến khi mệt chết”, hắn ra lệnh. Ta chắc mình
sẽ
khá mệt vào lúc em kết thúc câu chuyện.”
Gillian
cười khẽ khi viền ngón tay lên môi hắn. “Ngài thực sự muốn em làm
vậy
sao?”
Hắn
đột nhiên mỉm cười, một nụ cười thảm não quyến rũ. “Có lẽ giấc nghỉ
trưa
của ta phải chờ một chút. Hãy kể ta nghe, tình yêu.” Hắn nói, vươn tay
chạm
vào tóc cô. “Hôm nay em mặc gì, dưới ánh nắng tóc em trông thế nào. Kể
xem
loài hoa gì đang nở rộ trong vườn. Kể tất cả, Gillian. Ta khao khát vì
không
được nghe giọng nói của em thật nhiều và không được chạm vào tay
em.”
Vẻ
nghiêm túc trong lời hắn nói khiến cô muốn bật khóc. Cô cúi đầu hôn hắn
cho
đến khi cảm nhận những giọt lệ ngập tràn đôi mắt.
Rồi Gillian làm theo những gì hắn đòi hỏi. Nỗi tò mò cứ tăng lên trong lòng khi Robin Artane đi bộ trên hành
lang.
Ông
thấy ánh sáng nhấp nháy nơi căn buồng trên tòa tháp và từng nghe những
lời
đồn về chuyện Blackmour thực hành phép thuật hắc ám ở đấy. Robin luôn
bác
bỏ những tin đồn tuyệt đối điên rồ kiểu đó, nhưng ông không tránh khỏi
ham
muốn rình mò một chút xem chàng trai Christopher đang nghịch ngợm cái
gì
giữa đêm hôm khuya khoắt.
Robin
như đóng băng khi chân chạm vào nấc thang cuối cùng. Tiếng gầm gừ
chào
đón đôi tai ông không phải một lời chào mừng. Robin vẫn bất động khi cái
bóng
đen ngòm lù lù bước xuống, rồi ông thở ra nhẹ nhõm khi con Wolf rúc
mũi
vào tay ông. Robin thận trọng gãi vành tai nó.
“Cậu
bé ngoan. Mày đã bảo vệ chủ nhân rất tốt. Giờ đi tìm nữ chủ