
ném cây thương gãy sang bên và tóm lấy cây mới. Hắn giữ
thăng
bằng cánh tay và chờ đợi, thậm chí cảm giác kém hài lòng về tương lai
trước
mắt hơn lần chạm trán vừa rồi.
Colin
phát lệnh bắt đầu. Christopher thúc gót chân của mình và con ngựa
chồm
tới trước. Hắn hạ thấp thương như thể thật sự có khả năng trông thấy điểm
đích
dự định. Colin không nói gì, nên Christopher biết mình đã tiến đến gần
mục
tiêu.
“Phòng
thủ!”, Colin buột miệng.
Christopher
nâng khiên cao hơn nhưng vẫn giữ thẳng cây thương. Va chạm
gần
như hất hắn khỏi ngựa.
“Lạy
Thánh thần!”, Robin kêu lên.
Christopher
xoay ngựa vòng quanh và chờ thông báo.
“Hắn
ngã rồi!”, Colin lớn tiếng, nghe có vẻ quá thỏa mãn.
Christopher
đánh ngựa hướng về phía Colin và tin rằng chú ngựa đen sẽ kịp
dừng
lại trước khi đâm bổ vào ai đó, vì nó chẳng có hứng thú làm vậy.
“Tốt
lắm, Christopher!”, Robin nói.
Christopher
nhận ra Robin nắm lấy dây cương. Hắn xuống ngựa khi cái tôi
còn
nguyên vẹn. Hắn thấy bả vai mình bị tóm lấy rồi lay mạnh. Hẳn là Robin đã
làm. Chỉ có Robin mới lắc hắn như thể hắn còn là thằng bé mười hai tuổi.
“Ngươi
thấy chưa, Berkhamshire?”, Robin hỏi. “Ta đã huấn luyện thằng nhỏ
này,
ngươi biết đó. Điều tốt đẹp chết tiệt mà ta từng làm, nếu ngươi thắc mắc.”
“Ta
không nghi ngờ đâu”, Colin cằn nhằn.
Robin
chỉ cười và lay Christopher lần nữa. “Thánh thần ơi Christopher,
nhưng
con chả mất đi chút kỹ năng nào. Ta không thể chọn ai giỏi hơn cho
Jason.”
Christopher
thở dài. “Tiếc thay nó chỉ thấy con luyện tập với không khí.”
“Như
thế đủ rồi”, Robin nói. “Ta hài lòng hơn với những điều nó có thể học
được
nhờ tự chứng kiến.”
Christopher
chẳng cảm thấy gì hơn ngoài sự nhẹ nhõm bởi lời khen ngợi, vì
đôi
lần hắn tự hỏi liệu Jason có giỏi hơn nếu học việc từ người khác không.
“Ừm”,
Robin nói, “sáng nay con đã thể hiện rất tốt. Và, Chris”, ông bổ sung,
giọng
đột nhiên lặng đi, “Ta chẳng thấy có gì khác biệt, nếu ta là một người lạ
mới
quen biết con”.
Christopher
trào dâng niềm tự hào. Chẳng nghe ra chút xót thương nào trong
giọng
điệu Robin, chỉ có sự khâm phục và hài lòng. Có lẽ rốt cuộc đây cũng
không
phải một buổi sáng lãng phí.
“Cảm
ơn, thưa thầy”, hắn nhẹ nhàng đáp lại. “Con đã tập luyện chăm chỉ để
được
điêu luyện như thế này.”
“Ta
chưa bao giờ không tin tưởng con, chàng trai.”
“Nhiều
lần con đã thất bại”, Christopher thừa nhận.
Hắn
nghe Robin cười khục khặc. “Tốt, cậu bé, thực tế, ta cũng từng có
những
lần thất bại. Nhưng ta có khuynh hướng không nói quá nhiều về chúng.”
“Con
không nghĩ ngài như thế.”
Robin
đáp lại bằng một nụ cười. “À, Chris, đến đây, quẳng giáp lại đó,
chúng
ta sẽ cùng đi tìm phu nhân của con và tận hưởng hết ngày nghỉ này. Đủ
xung
đột cho buổi sang rồi. Này, cẩn thận đừng giẫm lên Kendrick.”
“Cảm
ơn nhé, cha”, Kendrick thở hổn hển. “Con cần giúp một tay, nếu cha
không
phiền.”
“Nhờ
anh trai con đi. Christopher và ta phải đi tìm phu nhân của nó.”
“Đợi
con với!”, Kendrick gọi với theo.
“Không”,
Robin vui vẻ ném trả lại.
Christopher
cười thầm, “Ngài tàn nhẫn đó, lãnh chúa”.
“Cảm
ơn lời khen”, Robin thốt lên, giọng điệu nghe như muốn bật cười. “Ta
làm
tất cả mọi thứ có thể để hành hạ đám trẻ. Tụi nó luôn đổ vấy việc cho ta.
Giờ thì, con nghĩ phu nhân của con đang ở đâu?”
“Có
Thánh mới biết”, Christopher trả lời, “nhưng chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy
sớm
thôi”.
Dù hắn
nghĩ sẽ sớm tìm ra song cơn nhức nhối vẫn trỗi dậy trong tim hắn.
Mong
muốn nhìn thấy Gillian đột nhiên dâng trào mạnh mẽ và làm hắn nghẹt
thở.
Thánh thần ơi, nhưng hắn sẽ có đủ thời gian ở cùng Gillian. Rất khó, khi
Kendrick
và Phillip thèm khát cô như lũ sói đói. Hắn nhíu mày. Có lẽ đã đến lúc
Robin
nên trở về Artane, trước khi có chuyện xảy ra với người thừa kế và đứa
con
thứ của ông ấy.
Gillian
cẩn thận kiểm tra lại bản thân, sau đó nhìn sang Jason. “Cậu chắc
chứ?”,
cô hỏi. “Sẽ không ai trông thấy chứ?”
Jason
lắc đầu, “Không, thưa phu nhân”.
“Nhưng
nếu cha cậu quay về từ thao trường.”
“Phu
nhân, ông ấy không tới đâu. Đã bao giờ cô thấy ông ấy đi lại trong
vườn
chưa?”
Gillian
siết chặt chuôi kiếm gỗ. “Chưa”, cô chậm chạp tán thành. Có lẽ cô
thực
sự sắp được huấn luyện riêng.
Jason
đã bắt gặp Gillian đang giả vờ đấu kiếm với cha cô trong căn phòng
trên
đỉnh tháp vào mấy tháng trước và ngay lập tức tình nguyện dạy cô. Sau
ngày
đầu tiên, cô không thể nhấc nổi cánh tay để tự múc thức ăn cho mình vì
cơn
đau nhức, cô suýt từ bỏ. Song cuối cùng, tập luyện với một đối thủ hiện hữu
khác
xa với việc đâm vào không khí, dù cô tưởng tượng ảo ảnh của người cha
ghê
gớm sống động đến dường nào.
Rốt
cuộc, Gillian luận ra rằng luyện tập với Jason cũng gần như được huấn
luyện
cùng Christopher nên cô đã thôi suy tính. Nếu không có biến cố gì, cô hẳn
còn
có thể yểm hộ phía sau Christopher khi cần.
“Bây
giờ, cô phải tấn công tôi thật sự”, cậu ta tuyên bố, “Tôi thề, thưa phu
nhân,
là mấy ngày qua cô quá tử tế”. Cậu giơ kiếm và ra hiệu bằng tay